Hơn nữa dù sao năng lực của Sở Học Văn và Sở Học Võ cũng quá nhỏ. Phúc Đoàn nghĩ đến Cố Đình Sâm, nhưng Cố Đình Sâm hiện tại vẫn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện.
Lúc này thạch cao trên đùi cậu ta cũng chưa được tháo ra, nghe nói còn đang không ngừng trị liệu liệt mặt.
Vì thế, Phúc Đoàn cắn cắn môi, nhìn chằm chằm diệp Diệp Quân Chi và "nhân vật lớn”.
Phúc Đoàn quyết định đi vê phía Diệp Quân Chỉ.
Diệp Quân Chi cũng đang xếp hàng, Phúc Đoàn nở nụ cười, ngây thơ hỏi Diệp Quân Chi: "Anh Diệp, em có thể xếp sau anh không?”
Trong lòng Diệp Quân Chi dâng lên tia cảnh giác nói: "Có thể, cô muốn xếp hàng ở đâu cũng được."
Nói xong, cậu bé liên quay đầu đi, chỉ để lại cho Phúc Đoàn một cái gáy.
Phúc Đoàn nhận thấy Diệp Quân Chi lạnh lùng, cắn cắn môi, còn muốn kiên trì nói gì đó. Đội ngũ di chuyển rất nhanh, lập tức, liên đến lượt Sở Phong múc nước thuốc rễ bản lam cho Diệp Quân Chỉ.
Diệp Quân Chi hỏi: "Đây là thuốc mà ngày hôm đó chúng ta lên núi hái sao?"
Sở Phong cũng không ngẩng đầu lên, nhanh chóng múc thuốc xong cho Diệp Quân Chi: "Đúng vậy, toàn bộ thuốc ngày hôm đó hái được đều mang đi nấu, còn suýt chút nữa không đủ."
Diệp Quân Chi hàn huyên một câu: "Lần sau mọi người lên núi thì gọi tôi với."
Ở đội sản xuất số 9 cậu bé rất nhàm chán.
Thật ra Diệp Quân Chi và Sở Phong cũng không quen biết nhiều, ngày đó ở trên núi cậu bé và Sở Phong tổng cộng chỉ nói mấy câu.
Diệp Quân Chi sớm hiểu lễ nghĩa, hầu hết các trường hợp đối với ai cậu bé cũng ôn hòa lễ độ. Nhưng lễ phép không có nghĩa là từ trước đến nay Diệp Quân Chỉ quen với ai cũng thân thiết.
Cậu bé biết mình chỉ là người qua đường của đội sản xuất số 9, làm sao có thể thật sự ở chỗ này thân thiết với ai được chứ?
Về phần Sở Phong, cô cũng biết gia đình như Diệp Quân Chi so với cô khác nhau một trời một vực, cũng không có bất kỳ hành vi ôm đùi nào.
Hai người chỉ trò chuyện qua loa.
Nhưng trong mắt Phúc Đoàn thì lại không phải như vậy. Phúc Đoàn nhìn thấy Diệp Quân Chi không để ý tới mình lại chủ động nói chuyện với Sở Phong, trong lòng cô ta càng chắc chắn, chính là Sở Phong cướp đồ của cô ta.
Cô ta xếp hàng ngay phía sau Diệp Quân Chị, trong lòng giống như có chuột.
Chờ sau khi Diệp Quân Chi múc xong nước thuốc rễ bảo lam, Phúc Đoàn nâng lên một khuôn mặt tươi cười nói: "Anh Diệp, nếu anh muốn hái thảo dược có thể đi cùng em. Lần trước em và anh Đại Văn, anh Tiểu Võ nhìn thấy trong núi phía bên kia có rất nhiều thuốc."
Diệp Quân Chỉ thật sự không biết vì sao Phúc Đoàn mấy lần chủ động tiếp cận mình, cậu bé lại càng cảnh giác hơn.
Sau khi cảm ơn Phúc Đoàn cậu bé mới nói: "Không cần, tôi không biết nhiều về đặc tính của thuốc, đi cùng bác sĩ Ngụy và mấy người Sở Phong thì còn có thể hỏi han lẫn nhau."
Phúc Đoàn lại bị từ chối, theo lý hẳn là Phúc Đoàn sẽ im lặng.
Nhưng Phúc Đoàn vẫn không chịu an phận, ánh mắt cô ta chợt lóe, bác sĩ Ngụy... Nếu cùng bác sĩ Ngụy lên núi hái thuốc là cô ta thì hôm nay người nấu thảo dược là mình, Sở Phong sẽ không cướp được đồ của cô ta nữa. Vì thế, Phúc Đoàn lại ngọt ngào cười nói với Diệp Quân Chi: "Anh Diệp, vậy lần sau em cũng sẽ cùng bác sĩ Ngụy đi hái thảo dược."
Phúc Đoàn chớp chớp mắt, lại nói với Ngụy Nguyên: "Cháu biết trên núi bên kia có thảo dược. Hơn nữa, trước kia mỗi lần cháu và anh Đại Văn, anh Tiểu Võ lên núi đều đã nhìn thấy rất nhiêu dược thảo."
Những lời này là giả, nhưng Phúc Đoàn cảm thấy chỉ cần lấy may mắn của mình, chỉ cần muốn tìm thảo dược, vậy còn không dễ dàng sao?
Đáng tiếc Ngụy Nguyên cũng từ chối cô ta, Ngụy Nguyên lắc đầu: "Không cần, tôi đủ nhân lực rồi, nhiều người lên núi tôi còn phải phân tâm chăm sóc mọi người. Chỉ cần mấy người Tiểu Phong, Quân Chỉ bọn họ là đủ rồi."