Lời này mỗi ngày Niên Xuân Hoa đều luôn miệng nói, Lý Tú Câm cũng muốn cho Phúc Đoàn thứ tốt, đó là bởi vì nhà bọn họ được lợi ích. Lý Tú Câm cũng rất tán thành, Niên Xuân Hoa bảo cô ấy hãy đối xử tốt với Phúc Đoàn cô ấy đã đồng ý.
Nhưng tại sao những lời này nói ra từ miệng đứa nhỏ của mình lại kỳ lạ như vậy? Bọn họ mới bao nhiêu tuổi, còn chưa đi học, cứ như vậy thiếu tự trọng mà nhận sao?
Lý Tú Câm không thể tin được, hỏi Sở Bưởi: "Con cũng cảm thấy như vậy sao?”
Sở Bưởi ngáp một cái rồi gật đầu.
Nhìn ba đứa con ngoan ngoãn quá mức, trái tim Lý Tú Câm đập thình thịch, một sự vội vàng và sợ hãi tràn vào trong lòng cô ấy.
Cô ấy vội vàng hoảng hốt hỏi: "Các con nên có chỗ nào nên ở dưới Phúc Đoàn chứ? Tất cả các con còn chưa đi học, sao lại không bằng người ta?"
Ba đứa trẻ lại nghi ngờ nhìn Lý Tú Cầm nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Quả thật các phương diện của chúng con đều không bằng Phúc Đoàn, trong nhà không phải thường nói, tất cả đều đã được định sẵn sao?"
Lý Tú Cầm tận tình nói với bọn nhỏ rất nhiều, thế nhưng ba đứa nhỏ đều chỉ là mặt ngoài đáp ứng, thực tế trong mắt lại hoang mang làm cho Lý Tú Cầm biết, vốn suy nghĩ của bọn họ không hề thay đổi.
Cả người Lý Tú Cầm lạnh lẽo đi vê phòng.
Cô ấy thầm nghĩ, làm sao ba đứa nhỏ lại có suy nghĩ như vậy?
Hóa ra, đứa trẻ là hình ảnh thu nhỏ của gia đình. Niên Xuân Hoa tạo áp lực lớn như vậy đã đả kích tất cả mọi người trong nhà. Chỉ vì bọn họ cam tâm tình nguyện chấp nhận việc bà ta lấy đồ tốt đưa cho Phúc Đoàn, chỉ thấy được hiệu quả trước mắt.
Về lâu vê dài, hoặc là xúc tác ra một người phản kháng như Đại Tráng, hoặc là hoàn toàn đánh gãy sống lưng của đứa trẻ.
Bọn nhỏ nhà Lý Tú Cầm thấy bà nội ruột mỗi ngày đều nói như vậy, ba mẹ ruột của mình cũng đối với Phúc Đoàn tốt như vậy, có thể tính cách bản thân của họ tương đối nghe lời, tích lũy từng ngày, bọn họ liền tiếp nhận quan niệm như vậy.
Bọn họ đều không bằng Phúc Đoàn, ở dưới Phúc Đoàn đó là chuyện nên làm.
Về cuộc đấu tranh? Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ đành ngoan ngoãn nằm sấp mà thôi.
Không ngờ Lý Tú Cầm thân là mẹ lại không chịu nổi con của mình như vậy. Cô ấy nằm ở trên giường vừa run rẩy vừa ngủ, thầm nghĩ, không được, không thể như vậy được.
Lý Tú Cầm gặp ác mộng một đêm, không phải mơ thấy ba đứa nhỏ giống như Sở Học Văn và Sở Học Võ, mà là mơ thấy ba đứa nhỏ cam tâm tình nguyện bóp vai đấm chân cho Phúc Đoàn, một chút tinh thân cũng không có.
Đến ngày hôm sau, hai mắt của Lý Tú Cầm đen như gấu trúc, bắt đầu tìm tòi cách để tạo ra những thay đổi nhỏ.
Đắc tội với Niên Xuân Hoa? Cô ấy không dám. Sở Chí Nghiệp sẽ xé xác cô ấy. Huống hồ Niên Xuân Hoa luôn suy nghĩ cho nhà con thứ tư bọn họ, Lý Tú Cầm đắc tội bà ta thì chính là mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Tú Cầm quyết định bắt đầu từ việc nhỏ, phải để Phúc Đoàn chia sẻ công việc trong nhà cùng mấy đứa nhỏ.
Như vậy có lẽ mấy đứa nhỏ trong nhà hẳn là dần dần sẽ biết bọn họ không phải trời sinh ra đã ở dưới Phúc Đoàn, Phúc Đoàn và bọn họ đều là trẻ con giống nhau?
Phải khơi dậy tỉnh thần cho bọn trẻ.
Lý Tú Cầm chưa từng lo lắng xem Phúc Đoàn có đồng ý hay không. Theo cô ấy thấy, cô ấy đối với Phúc Đoàn còn tốt hơn so với con của mình, mỗi ngày đều chải đầu cho Phúc Đoàn, để cho cô ta ăn mặc xinh đẹp sáng sủa.
Hơn nữa, bọn họ là hộ gia đình nông dân. Có con cái của hộ gia đình nào sẽ không giúp chia sẻ một chút việc nhà chứ?
Cô ấy cũng không phải chỉ để một mình Phúc Đoàn làm, con mình không làm, mọi người chia đều một ít việc nhà trong khả năng của mình, như vậy sẽ rất công bằng.