Thời đại hiện đại hoá lần đầu tiên Bạch Hạ nhìn thấy bệ bếp, Bùi Diên Thành độc thân nên trong ký túc xá không có phòng bếp, chỉ có một bếp lò than tổ ong dùng để đun nước, ngày thường anh không nấu cơm mà ăn ở nhà ăn.
Xoay tròn một cái nút là có thể thoải mái điều chỉnh lửa lớn nhỏ, qua một hồi một đĩa trứng gà rau hẹ đã ra khỏi nồi, Bạch Hạ nóng lòng muốn thử, đặt bát nhỏ đựng tỏi sạch đã lột vỏ lên thớt, chủ động xin ra trận bộc lộ tài năng.
Khi Bùi Diên Thành bước vào phòng bếp, Bạch Hạ đã ở tư thế thành thạo xào nấu.
Tóc dài rối tung đã bị cô búi lên, vài ngọn tóc rời rạc quấn ở trên định, theo động tác đảo muỗng, di chuyển lên xuống. Chiếc cổ tinh tế thon dài lộ ra, dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, còn có thể nhìn thấy lông tơ màu trắng cực nhỏ trên làn da.
Bùi Diên Thành nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn, giống như câu nói đầu tiên mỗi ngày khi tỉnh ngủ.
Anh nói với Bạch Hạ.
“Có gì cần tôi giúp đỡ không?”
Bạch Hạ đang thảo luận bí quyết nấu ăn với Ngô Tú Nga, nghe thấy giọng nói hai người cùng quay đầu lại.
“Sao hôm nay cậu ra sớm thế?”
Ngô Tú Nga kinh ngạc, với tính tình của lão Triệu, bình thường phải lôi kéo người ta đến lúc đồ ăn lên bàn mới thả người.
Vừa dứt lời, bà ấy nhìn thoáng qua Bạch Hạ duyên dáng đáng yêu bên cạnh, bừng tỉnh đại ngộ mà che miệng cười: “Xem câu hỏi của tôi này, người ta thương vợ kìa!”
“Vậy cậu chặt cá đi.”
Đối mặt với sự trêu chọc của Ngô Tú Nga, Bạch Hạ so với Bùi Diên Thành thản nhiên hơn nhiều, sắc mặt như thường mà chỉ huy anh gϊếŧ cá. Hai lỗ tai ửng hồng, Bùi Diên Thành cúi đầu bưng bồn sứ lên nhanh chân đi ra sân.
“Ha ha ha ha ha.”
Tiểu tử Diên Thành kia cũng có ngày hôm nay.
*
“Ừm! Hôm nay khoai tây xào này rất ngon miệng! Đồng chí Bạch Hạ làm à?”
12 giờ trưa, nhà họ Triệu đúng giờ ăn cơm, trên bàn bày biện chừng sáu món ăn chỉnh tề, hai món thịt ba món rau và canh trứng, ở thời buổi này dù là nhà sư trưởng, bữa cơm như vậy chỉ có người tới nhà mới làm vậy.
“Đúng vậy! Mấy đĩa đồ ăn chay này đều do Tiểu Hạ làm, tôi ở bên cạnh ngửi còn thèm hơn ăn thịt!”
Ngô Tú Nga cười trên mặt hiện nếp nhăn, chị ấy giơ tay gắp một đũa rau cải trắng, chị ấy hay ăn cải trắng ngậy, hôm nay cái này ăn rất ngon, miếng rau nhiều nước, phiến lá trơn mềm, sau khi nuốt xuống đầu lưỡi vẫn còn hương vị.
“Ít nhiều đều nhờ chị dâu trồng đồ ăn ngon, em cũng biết làm chút thức ăn chay, mấy món mặn em lại không biết làm.”
Bạch Hạ mỉm cười, trên mặt khiêm tốn. Cô tự biết khả năng nấu nướng của mình, mấy trăm năm trước cô cũng vừa mới hóa hình lúc ấy ham thích thức ăn con người, thường xuyên nghiên cứu nấu nướng, so ra vẫn kém Ngự Thiện Phòng của Hoàng đế.
Vợ chồng Triệu sư trưởng cô xào thức ăn chay rất ngon, bởi vì vốn cô là linh hồn từ thiên nhiên, tu linh khí tự nhiên, đối với nguồn gốc thực vật cô nắm rõ như lòng bàn tay, thói quen khi nấu ăn của cô là phát huy tối đa trạng thái tốt nhất của rau dưa, ăn ở trong miệng tự nhiên cảm thấy không bình thường.
“Cô nhóc này rất biết nói ngọt, chị dâu em sẽ đắc ý bà ấy trồng rau ngon.”
Cũng là người đáng thương, không biết làm món ăn mặn có lẽ bởi vì không có thịt để ăn.
“Thích hai ta có thể cắt về một chút, mang về mà ăn!”
Ngô Tú Nga cũng cười, biết tính tình Bạch Hạ khiêm tốn, mỗi ngày nấu ăn chị ấy đều hái rau trong vườn ăn! Sao không ngon bằng Bạch Hạ làm.
Bùi Diên Thành ngồi ở một bên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Bạch Hạ, muốn gắp đồ ăn cho cô lại cảm thấy chiếc đũa là của mình, anh có điểm thẹn thùng, chỉ yên lặng mà lùa cơm.
Triệu sư trưởng nhìn phản ứng của anh, ở trong lòng yên lặng hừ một tiếng.
Không có tiền đồ.
Tầm mắt lại dời về phía Bạch Hạ, khuôn mặt bắt bẻ lại dãn ra.
Tuy cô gái nhỏ sống ở trong nhí, nhưng cử chỉ thoả đáng đối nhân xử thế rất khá. Rốt cuộc bà nội cô sống trong gia đình giàu có ở xã hội cũ, làm nha hoàn cho người khác, dạy cháu gái xuất sắc như vậy.
Khiến binh lính cứng rắn lạnh lùng nhất của ông thành người dịu dàng.
Ông ấy đổi chuyện.
“Diên Thành à, ngày tám tháng sau là ngày lành, ngày hôm đó hai đứa kết hôn đi!”
Cô vợ tốt như vậy vẫn phải nhanh chóng cưới vào cửa mới an tâm!
“Khụ khụ... Thủ trưởng!”
Anh đang cúi thấp đầu, Bùi Diên Thành suýt nữa bị sặc xương cá. Bạch Hạ còn chưa hóa hình hoàn toàn, sao có thể thành hôn, tuy nói hiện tại một ngày cô có thể duy trì hóa thành người năm tiếng, nhưng kết hôn phải ngày ngày ở quân khu, vẫn có chút mạo hiểm.
“Sao vậy, cậu còn không vui?! Tôi hỏi người yêu của cậu, Tiểu Hạ, cô nghĩ thế nào?”
“Bây giờ em lẻ loi một mình, chuyện kết hôn không có người lớn xử lý, hết thảy đều nghe thủ trưởng an bài.”
Hai mắt Bạch Hạ như lóe lấp lánh, có thể kết hôn sớm cô đương nhiên giơ hai tay tán thành! Ánh sáng vàng hàng đêm có thể nhìn nhưng không thể tới gần, đây là một sự tra tấn.
Thấy cô dứt khoát như thế, Triệu sư trưởng càng hận Bùi Diên Thành ngốc nghếch sắt không thành thép, trừng mắt liếc nhìn anh, ông ấy trực tiếp chỉ định.
“Được! Tôi làm chủ cho hai đứa, mùng tám tháng sau kết hôn! Tiểu Hạ trong khoảng thời gian này cô cũng không cần ở tại nhà khách, nữ đồng chí một mình ở bên ngoài không an toàn, chuyển đến chỗ tôi ở, chỗ này có rất nhiều phòng trống!”
Bùi Diên Thành quýnh lên, vậy sao được.
“Không cần phiền toái thủ trưởng, tôi đã đặt nhà khách trong quân khu cho đồng chí Bạch Hạ, tuyệt đối an toàn!”
Triệu sư trưởng tự nhận là người từng trải, sao không hiểu tâm tư của Bùi Diên Thành, có lẽ anh nghĩ cô chuyển tới nơi này, sẽ ảnh hưởng đến vợ chồng son gặp mặt.
“Vậy cũng được, cậu nên sớm làm như thế, nữ đồng chí xinh đẹp như vậy ở trong thành phố, cậu có thể yên tâm sao? Tâm cũng thật lớn.”
Bùi Diên Thành:...
Anh không biết nói gì, nữ đồng chí xinh đẹp này mỗi đêm đều ở bên cạnh anh.
*
Một bữa cơm kết thúc, chuyện kết hôn của Bùi Diên Thành và Bạch Hạ đột nhiên được định ra.
Anh biết hôm nay không chỉ ăn một bữa cơm đơn giản như vậy.
Bùi Diên Thành một tay nhéo giữa mày, một tay khắc xách giỏ tre đầy củ cải trắng, đều mới đào từ đất trồng rau ra, còn dính bùn ướt.
“Đồng chí Bạch Hạ, cô cười cái gì.”
Thấy sau khi Bạch Hạ ra khỏi sân nhỏ, miệng nhỏ cười không ngừng, Bùi Diên Thành bị cô nhìn mà mặt hơi nóng, xụ mặt mở miệng.
Nhưng Bạch Hạ không thích dáng vẻ này.
“Tôi không phải binh lính của anh, anh xụ mặt bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ.”
Mày liễu của Bạch Hạ giương lên, tấm tắc hai câu: “Không ngờ Bùi đoàn trưởng nghiêm túc đứng đắn, cũng có ngày bị chèn ép không nói lên lời.”
Bùi Diên Thành: ...
Anh vốn không hay nói nhiều, lại nói, nói vậy anh không biết đáp sao! Tình huống chân thật cô rõ ràng hơn người khác, cô còn cố ý ở trên bàn cơm giúp đỡ thủ trưởng nói móc anh, nói anh như một đứa quê mùa không có mắt nhìn.
Rõ ràng là yêu tinh gần nghìn năm, tính tình lại như một đứa trẻ.
Nhìn đôi mắt nhỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Bạch Hạ, Bùi Diên Thành không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại chỗ ngực nóng lên, ánh mắt hết sức nhu hòa.
“Chuyện lớp học dự bị Triệu sư trưởng vừa nói, cô nghĩ như thế nào?”
Mấy quân khu lớn liên hợp khai triển Lớp Học Tập, lúc trước anh nhận được tin tức, nhưng bởi vì danh ngạnh có hạn, chỉ đề làm nữ binh, chọn lựa từ người nhà quân nhân có biểu hiện ưu tú, suy xét không biết bao giờ Bạch Hạ sẽ hoàn toàn hóa hình, anh không để chuyện này trong lòng.