Dạy Dỗ Tiểu Nữ Đế

Chương 4

“Đẹp quá... Thật đáng yêu... còn chưa chạm vào đã chảy nước rồi.” Giọng Tả Thanh Hoài khàn khàn, không chút keo kiệt mà khen ngợi, trong con ngươi phiến lên một ngọn lửa nóng, ngón tay thon dài chạm vào đóa hoa của thiếu nữ, khiến thân thể mềm mại khẽ run rẩy.

“Ngoan, không bẩn... để hoàng thúc liếʍ giúp ngươi...” Hầu kết của nam nhân không ngừng lăn lộn, máu dâng lên não, miệng lưỡi khô đắng, hắn tách hai chân thiếu nữ ra hai bên, hôn lên hoa huyệt một cách say đắm.

Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới càng ngọt ngào hơn so với cái miệng phía trên, nam nhân tham lam ngửi mùi thơm giữa hai chân thiếu nữ, môi áp vào hoa huyệt ẩm ướt mẫn cảm của nàng.

Môi và răng tiếp xúc thân mật với địa phương chưa có người nào nhúng chàm kia, đầu lưỡi liếʍ những bộ phận xung quanh để giúp nàng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, nhẹ nhàng mà khơi gợi kɧoáı ©ảʍ.

“A! Ưʍ...”

Cả người Nguyễn Tinh Trân run lên, tiểu huyệt ở phía dưới có chút kỳ quái, hai chân theo bản năng muốn khép lại, nhưng lại bị nam nhân mạnh mẽ đè lại, cổ họng thiếu nữ nức nở một tiếng, lông mi run run, con ngươi lộ ra vẻ hoang mang.

Đây là điều mà mười mấy năm qua nàng chưa từng trải qua, khoang miệng ấm áp bao bọc lấy nơi tư mật và mẫn cảm của nàng.

Đầu lưỡi ẩm ướt mang theo chút nước dãi, liếʍ âm đế nàng, tinh tế nhẹ nhàng mát xa, kɧoáı ©ảʍ tê dại như bị điện giật lan ra toàn thân khiến xương cốt nàng mềm nhũn.

“Hoàng thúc... ưm đừng... Phía dưới thật kỳ quái...” Nguyễn Tinh Trân bối rối nói nhỏ, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy bả vai nam nhân ra, trong ánh mắt hiện lên tầng sương mù khiến người ta chỉ muốn yêu thương, muốn ngăn cản nam nhân đang mang lại cho mình những cảm giác kỳ quái.

Tả Thanh Hoài cười khẽ một cái, xấu xa nói: “Sao thế, không thoải mái sao Tiểu Trân Nhi?”

Hơi thở nam nhân phả lên âm đế, hé miệng mυ'ŧ tiểu âm đế mẫn cảm, chiếc lưỡi to hung hăng cọ xát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể của thiếu nữ, hắn không ngừng liếʍ mυ'ŧ phát ra âm thành “xì xụp” khiến người ta phải xấu hổ.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ nhất thời run lên một chút, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc khăn trải giường, mặt càng đỏ hơn, rêи ɾỉ giống như tiếng mèo kêu, phát ra âm thanh nhỏ, khe khẽ trả lời: “Ưʍ... Thực thoải mái... Nhưng mà...”

Không đợi thiếu nữ nói xong, Tả Thanh Hoài liền liếʍ hai cái vào hoa huyệt của nàng, kɧoáı ©ảʍ dâng trào, làm gián đoạn lời nói của nàng, giọng nói khàn khàn và từ tính dụ dỗ nàng: “Thoải mái là được rồi, bây giờ Hoàng Thúc dạy ngươi thoải mái là như thế nào...”