Biệt thựKim Lục Đế.
Cảhai vềđến nhà cũng chẳng ai nói với ai câu nào, vào trong mới thấy Lục phu nhân vẫn cònởđây tay cầm tách trà vừa định uống thì thấy hai người vềbà vui vẻnói "ồ,hai đứa vềrồi sao, mau mau lại đây.." chưa hết câu lại thêm một bất ngờLục lão thái cũng đến đây bà từnhà bếp đi ra tay còn đang cầm một cây muỗng nếm thức ăn cười nói "Trạch Thần, Kiều Kiều..hai đứa mau lên thay đồđi nội và mẹcon đã nấu xong bữa tối rồi.." Phong Ninh Kiều và Lục Trạch Thần nhìn nhau vẫn chưa hiểu vấn đề, sao hôm nay hai người này lại đại giá quan lâm đến đây lại còn đích thân vào bếp? Nhưng cũng chẳng có sựlựa chọn nào đành phải tuân theo lời của Lục lão thái thôi.
Vào đến phòng điều đầu tiên là cô nằm bệt xuống giường. Ngày hôm nay cô thật sựrất mệt,không nghĩđám cưới lại phức tạp nhưvậy cô bắt đầu thấy có chút hối hận rồi đây. "Rinh..rinh..." chuông điện thoại cô reo lên, là cuộc gọi đến từLạc Hiên Nhi.
Lạc Hiên Nhi :"Này..cậu đangởđâu vậy mình vềđến rồi này.." thanh âm của Lạc Hiên Nhi vẫn hí hửn yêu đời nhưthế.
Phong Ninh Kiều: "Hiên Nhi..mình sắp kết hôn rồi..".
Lạc Hiên Nhi kinh ngạc đến nỗi yên lặng khoảng hai phút sau mới trảlời: "vậy..lời đồn trên báo chí..là thật sao...Ninh Kiều cậu chắc chắn sẽkết hôn với Lục Trạch Thần chứ..tên đó mình nghe đồn không phải người tốt đâu..".
Phong Ninh Kiều thởdài một cáirồi nói tiếp: "đừng lo..cậu cũng biết mình không phải loại người dễbắt nạt mà..".
Lạc Hiên Nhi lo lắng "nhưng..thôi được rồi, nhưng nếu hắn làm gì cậu cậu nhất định phải nói với mình đấy..". Phong Ninh Kiều cười khổrồi trảlời "được, giờmình có việc phải làm hẹn gặp lại cậu".
Ởdưới lầu,Lục phu nhân và Lục lão thái đang cười cười nói nói hẳn là vấn đềhôn sựcủa hai người rồi. Một lúc sau, cảhai đều đi xuống cùng lúc rồi từtừngồi vào bàn dùng bữa. Cảngày nay vì việc thửđồcưới...cô cũng nghĩanh chắc hẳn mệt mõi nhưcô thôi dù sao cũng sắp kết hôn năm tháng sống chung với nhau nên đối xửtốt một chút với anh ta...cô gắp một miếng thịt bò xào bỏvào chén anh rồi nói "anh ăn đi..hôm nay phiền anh nhiều rồi" chỉmột cửchỉđơn giản này cảba người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhất là Lục Trạch Thần nhưng nhanh chóng nhếch một nụcười nói "cảm mơn..bà xã" hai chữcuối khiến Phong Ninh Kiều đỏmặt trừng với anh một cái rồi quay mặt ra chỗkhác, sựhiện diện của Lục phu nhân và Lục lão thái thật không đúng lúc hai người muốn đứng lên quay vềgiành không gian riêng cho hai người, vôn dĩLục lão thái muốn đến thăm dò tình hình xem cảhai có hoà thuận với nhau hay không giờthì biết bà nghĩnhiều quá rồi, bà cười thầm lòng thì nhưnởhoa cảLục phu nhân cũng thếcó cháu bồng là điều sớm muộn thôi ...
Sau bữa cơm tối cảhai vịphu nhân này quay vềhết, cô định vềphòng nghĩngơi vừa quay mặt lại một bàn tay to lớn ôm cảngười cô vào lòng thì thầm " chúng ta thật chất cũng đăng kí kết hôn rồi, em có nghĩnên làm một chút gì đó không" mùi thơm thoang thoảng từngười của Phong Ninh Kiều bay ra thật sựrất dễchịu mà cũng rất dễkhiến cho người ta phạm tội những câu nói của Lục Trạch Thần khiến cô trợn tròn mắt dùng lực đẩy anh ta ra lớn tiếng nói "anh bịbệnh sao...anh..tôi không rãnh mà đùa với anh đâu nhé" cô càng phản khán thì càng vô tình làm cho du͙© vọиɠ của Lục Trạch Thần dâng cao thêm mà thôi. Nhưng đột nhiên anh nhớlại đêm hôm đó cái đêm anh mất kiểm soát mà làm cô khóc, tay anh dần buông lõng dịu giọng "tôi sẽchờ..đến khi em chấp nhận tôi..."vì tôi mà tháo bỏlớp cãi trang lạnh lùng đó..mà yêu tôi một cách vô điều kiện.. tim cô đập rất nhanh nhưmuốn chạy loạn xạvậy giờphút này đầu óc cô trống rỗng không hiểu tại sao lại nhưthế, anh ta..đang đùa sao ? Haycô đã nghe nhầm?.. một nụhônấm áp vào giữa tráng cô anh mỉm cười nói "đi ngủthôi".