Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 58: Hoa hồng có độc

Cô nói xong thì đám người kia liền hiểu ý mà lập tức bay vào đánh đám người kia. Diệp Viên Hy đứng ở trên cao nhìn thấy cảnh này thì chỉ nở một nụ cười lạnh.

Nếu là cô của trước kia thì chắc chắn cô đã cuốn cuồng lên vì hoảng sợ nhưng chắc do một phần ở chung chung với anh quá lâu nên bị lây cái tính này này của anh còn một phần chắc là do khóa huấn luyện về tinh thần, thể xác lẫn tư tưởng mà anh dành tặng cho cô.

Đám người này trước nay chắc hẳn cũng đã đi kiếm chuyện gây sợ khắp nơi. Hơn nữa thông qua cái cách ông ta nói chuyện với Mạn Mạn thì cô cũng đoán được trước đây chắc đám người này cũng đã từng cưỡиɠ ɧϊếp con gái nhà người ta nên bây giờ bị đánh thế này thì cũng đáng đời.

Diệp Viên Hy cô hoàn toàn không có sự thương cảm hay thương hại dành cho những con người này.

Lâm Mạn Mạn và Lưu Quang Khải là những con người từng lăng lộn ngoài xã hội nên những chuyện như thế này đối với bọn họ chỉ là đều bình thường nhưng còn Đặng Duy Khánh thì lại khác.

Anh từ nhỏ sống một cuộc sống êm đềm, lớn lên thì học đại học rồi ra trường thì đi làm nên anh chứa bao giờ chứng kiến cái cảnh đánh đám máu me này ngoài đời thực nên trong lòng của anh có chút hoảng sợ.

Anh nhẹ nhàng nhìn xung qunah một vòng thấy sắc mặt của mọi người đều bình thường nên anh cũng theo trào lưu mà cố gắng duy trì nét mặt bình thản nhất có thể.

Người của cô về số lượng thì đông hơn đám người kia về chất lượng thì tất nhiên cũng mạnh hơn đám người kia luôn nên rất nhanh bọn chúng đã bị đánh cho tơi bời hoa lá.

Thấy người của mình sắp đánh chết người ta thì cô mới lên tiếng:

''Dừng lại"

Lệnh vừa dứt thì người của cô nhanh chống dừng động tác của mình lại rồi quay về tư thế đứng nghiêm mà nhìn về phía cô.

Diệp Viên Hy lúc này cũng từ đằng xa bước lại cho đến khi đứng trước mặt tên lúc nãy hô to nhất rồi từ từ ngồi xuống. Lúc này trên người cô có một luồng khí lạnh toát ra làm cho người xung quanh cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Nếu lần sau chúng mày còn đến đây phá nữa thì mạng cũng không còn đâu."

Nói đến đây thì cô dừng lại một chút rồi sau đó hô lên:

''CÚT''

Cánh cổng của cửa hàng lúc này đã được mở ta, từng người từng người một nhanh chống ôm mình đi ra ngoài. Có người trong có vẻ hình như là bị gẫy chân nhưng cũng rán lết ra ngoài trong bộ dạng vô cùng thảm hại.

"Các anh về đi"

Đám người của cô nghe cô ra lệnh thì lấp tức chạy vào tầng hầm rồi rời khỏi. Đợi cho đám người đó đi hết rồi cô mới quay qua nói chuyện với đám người Mạn Mạn.

"Ngày mai các cậu cứ cho mở cửa hàng buôn bán lại bình thường đi, còn bây giờ thì chúng ta đi ăn đi có được không. Từ khi cửa hàng khai trương đến bây giờ tôi chưa có dịp đi ăn mừng bao giờ cả"

Lưu Quang Khải:"Vậy mọi người đi ăn đi, Lục Thập với Thi Thi đang ở nhà chờ tôi nên tôi xin phép về trước"

Mạn Mạn:"Vậy hay là chúng ta mua đồ qua nhà của Quang Khải ăn luôn đi có được không"

Duy Khánh:"Ý này hay nè"

Viên Hy:''Vậy mọi người chờ tôi đi thay đồ một tí nha"

Mạn Mạn:"OK"

Do đây là cửa hàng quần áo của cô nên cô chọn đại một cái váy dài qua đầu gối và một cái áo sơ mi rồi vào phòng thay đồ. Đồng thời cô cũng tháo luôn cái da mặt giả và cái mặt nạ ra.

Bây giờ ở ngoài kia toàn những người bạn thân, anh em chí cốt của mình nên cô cũng không nhất thiết phải che dấu gương mặt thật, hơn nữa măt thật của cô ai trong đám người bọn họ mà không biết.

Sau khi thay đồ xong thì cô bước ra ngoài và thấy Hàn Chiêu Dạ thì có chút hết hồn:

"Đây là phòng thay đồ của nữ, anh đứng đây làm gì vậy"

Đối với câu hỏi của cô anh chỉ nhàn nhạt trả lời:

''Ở đây không có ai với lại ngoài cô ra thì đâu còn người nào khác thấy tôi"

"Òh mà nè lúc nãy anh thấy biểu hiện của tôi như thế nào? Có ngầu không"

"Cũng tạm"

Nghe anh nói vậy thì cô bĩu môi:"Xí tạm cái đầu anh"

Nhìn bộ dạng trẻ con của cô lúc này thì anh cảm thấy bắt đầu hoài nghi về nhân sinh. Lúc nãy thì hung dữ, lạnh lùng còn bây giờ thì đùa giỡn y như người bị đa nhân cách.

Mà nói thật lúc nãy cô mang bao nhiêu lạnh lùng và sát khí thù bây giờ cô có bao nhiêu sợ dể thương và ngây ngô. Nhìn cô như thế này thì trong đầu anh lại liên tưởng đến một nhánh bông hồng xinh đẹp nhưng lại có độc. Mà bông hồng này được chính bàn tay anh huấn luyện để giúp nó tiếc ra độc tố.

Thông thường người ta sẽ nói bông hồng có gai còn đối với cô gái này thì phải được nâng lên một tầng cao mới đó chính là có độc.