Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 33: Học bắn súng

Bốn người kia nghe cô phân tích thì gật đầu.

"Các anh có thể giúp tôi đẩy cửa hàng của mình phát triển một cách nhanh nhất có thể không"

Tĩnh Lâm:''Có thể lực của tổ chức thì chuyện này đối với chúng tôi là vô cùng đơn giản"

Viên Hi:"Theo như tôi biết thì trong tay Hàn Chiêu Dạ nắm 30% cổ phần, Hàn Vân Nam thì nắm 20% cổ phần, Hàn chủ tịch ba của Hàn Thẩm Hàn lão gia nắm 5% cổ phần.

Tổng cổ phần của Hàn gia ở Hàn thì là 55% cổ phần và 44% cổ phần còn lại thì nằm rãi rác ở bên ngoài. Nếu như chúng ta muốn đoạt lại Hàn thị thì phải tương đương với việc tôi phải nắm số cổ phần bằng với sổ cố phần của Hàn Vân Nam và đồng thời phải nắm được điểm yếu anh ta.

Bây giờ các anh hãy tung tin tức lão đại biến mất khỏi bệnh viện để làm cho giá cổ phiếu của Hàn thị giảm xuống sau đó chúng ta sẽ âm thầm thu mua.

Hôm bửa tôi có nhờ mấy anh làm thân phận giả cho tôi mấy anh làm tới đâu rồi"

"Khoảng một tuần nữa sẽ có"

"Trong khoảng một tuần này tôi sẽ học cách dùng súng, lái xe,.. cho đến khi có được thân phận giả thì tôi sẽ nạp đơn vào công ty xin làm lao công"

"Lao công"

"Ukm, Châu Khải Hiên đến lúc đó phải nhờ anh giúp tôi một tay rồi"

"Chuyện này không thành vấn đề"

"Mà theo như tôi biết được ở phía sau lưng Hàn Vân Nam còn có một thế lực bí ẩn chóng lưng nên chúng ta hiện không thể nào manh động được."

Hàn Chiêu Dạ đã nói cho cô nghe chuyện anh đang nghỉ ngơi thì tự nhiên lại bị bay đến một căn phòng và nghe toàn bộ cuộc đoái thoại của Hàn Vân Nam với một người nào đó mà anh ta cũng không biết.

Anh cũng đoán là chuyện có người đến bệnh viện định đem thân xác của anh đi hôm trước có khả năng cao là do người bí ẩn ở đằng sau lưng Hàn Vân Nam làm.

Nhưng anh cũng không chắc lám vì lúc anh chưa bị hôn mê đã đắc tội không ít người nên bây giờ không biết là ai đã đứng đằng sau làm chuyện ấy.

Sau đó cô cùng đám người Chước Tư, Châu Khải Hiên nói chuyện thêm một chút nữa thì đường ai nấy đi.

Sau khi mội người tách ra làm việc của mình rồi thì chỉ còn mỗi mình cô ở đây.

Hàn Chiêu Dạ:"Đi thôi"

"Đi đâu"

"Không phải cô nói muốn học bắn súng rồi lái xe đồ sau"

"Ò"

Cô đi theo anh đi vào trong biệt thự và vào một căn phòng, nhìn sơ thì căn phòng này cũng giống một căn phòng bình thường không có gì khác biệt.

Anh đi thẳng kại một cái bình cổ đặt trên kệ rồi xoay nhẹ, ngay lập tức cái tủ quần áo gần đó liền duy chuyển ra rồi anh và cô cùng bước vào.

Ở phía sau có một lối đi nhỏ, cô đi được một lúc thì đến một căn phòng rất rộng lớn. Chưa dừng lại ở đó, anh còn dắt cô đi vào hai ba ngã rẻ gì đó rồi mới đến một căn phòng.

Trong căn phòng này có rất nhiều loại súng và có cả mấy con dao, ở phía xa xa còn được trang bị bia tập bắn.

"Cô hãy chọn một cây súng mà cô thích đi"

Nghe theo lời của anh cô chọn một cái súng ngắn vừa tầm tay của mình.

"Đưa cho tôi"

Sau khi nhận được súng từ tay cô thì anh bắt đầu thực hiện một loạt các thao tác tháo từng bộ phận của nó ra rồi sau đó lại thực hiện các thao tác lắp súng lại rồi anh giương súng lên bắn hai phát.

Hai phát súng này trực tiếp bay thẳng vào hồng tâm ở phía xa. Diệp Viên Hi nhìn những động tác của anh mà há hốc mồm.

Còn chưa để cô hoàn hồn thì anh đã quăn thẳng cây súng vào người cô. Diệp Viên Hi cũng theo phản xạ tự nhiên của bản thân mà bắt lấy cây súng.

"Cô hãy làm lại những gì mà tôi làm lúc nãy, hãy nhớ nếu như hôm nay cô không bắn trúng hồng tâm thì tôi sẽ không dẫn cô ra ngoài"

"Anh đùa tôi đấy à"

"Thay vì thời gian kêu ca thì cô hãy tập đi"

"Đại ca anh làm lại một lần nữa được không, lúc nãy anh làm nhanh quá nên đến nhìn tôi còn nhìn không kịp nữa chứ đừng nói là làm theo."

"Phản ứng đúng là chậm chạp"

"Đại ca anh là người được quấn luyện bài bản hơn nữa những chuyện này đối với anh có lẻ là như ăn cơm bửa nhưng đối với tôi thì đây là lần đầu tôi làm đấy."

Trước đây có cũng có học quốc phòng phần tháo lắp và bắn súng điện. Cô còn nhớ do lúc đó Mạn Mạn bắn lần nào cũng 9 hay 10 điểm còn cô chỉ toàn ăn 0 nên cô đã quyết tâm phải luyện tập bắn được 10 thì mới chịu. Lúc đó chỉ bắn súng điện còn bây giờ bắn súng thật nên cảm giác đúng là khác hẳn.

Hàn Chiêu Dạ cũng không nói nhiều nữa mà anh cũng tháo ra rồi lắp lại cho cô xem, lần này thì anh cố ý làm chậm lại một chút để cho cô nhìn kỹ một chút.