Trang Thuận Lan không biết Tô Nguyệt Hòa hiện tại khứu giác nhạy bén, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của con gái là gì.
Mấy người hàng xóm đều đến xem náo nhiệt, chị dâu Mai khuyên giải: "Thật sao, Tô Hòa tính nết tốt, không có khả năng nguyền rủa được. Ông cụ Tô là lão bác sĩ có kinh nghiệ, Tô Hòa ít nhiều cũng hiểu một chút, nếu không, để cháu trai cô cho ông cụ Tô nhìn xem."
Người bên ngoài cũng khuyên: "Để ông cụ Tô xem cho cậu ta cũng được."
Trần Thu Hồng căn bản không tin cái này, dưới cái nhìn của chị ta, chính là hai mẹ con Trang Thuận Lan, Tô Nguyệt Hòa mắt chó coi thường người khác, chị ta kiên trì: "Lục Oa không có bệnh. . ."
Chị dâu Mai nói chuyện cũng thẳng thắng: "Cô để ông cụ Tô nhìn xem thử đi, tôi nhìn thấy cậu cháu trai này của cô sắc mặt đúng là không tốt lắm."
Trần Thu Hồng: "Ai, chị dâu Mai, Tô Nguyệt Hòa chướng mắt cháu trai tôi thì có thể coi trọng cháu trai chị ấy nhỉ? Đừng đến lúc đó lại bịa ra cho cháu trai chị một đống bệnh ha."
Chị dâu Mai tức giận, không muốn quan tâm: "Không biết lòng người tốt."
Hách Ái Đệ ở một bên băm đồ ăn cho heo, khuyên Trần Thu Hồng: "Tôi nói này Thu Hồng, cô cũng rảnh dữ ha, ngay cả thanh niên trí thức tốt như Bạch Kiến Quốc mà nhà nó còn chướng mắt, bọn họ còn có thể để mắt đến ai?"
Trần Thu Hồng vỗ vỗ đùi: "Còn không phải sao? Tôi đúng là bị ấm đầu, trước đó nên nghe lời thím khuyên, bớt lo chuyện người khác. Tô Hòa cô đúng là dáng dấp xinh đẹp, nhưng con mắt cũng không thể mọc ở trên đỉnh đầu được, như vậy mãi, tôi e rằng cô sẽ thành bà cô già cả đời mất thôi."
Hách Ái Đệ châm chọc cười nói: "Không làm bà cô già được đâu, nhà nó không có con trai nên chỉ có thể làm bà dì già thôi."
Trang Thuận Lan hận nhất người khác nói bà ấy không có con trai, đá một cái lật ngửa cái ki hốt rác mà Hách Ái Đệ đựng đồ ăn cho heo, "Hách Ái Đệ, cô nói tiếng người đó hả? ! Cô lợi hại, cô có con trai, cô nằm ở khe cửa muốn cho con của cô thay thế công việc của Tô Vận Xương nhà chúng tôi, với cái đức hạnh ăn cây táo rào cây sung này của cô thì cô cứ nằm mơ đi!"
Hách Ái Đệ mồm mép lợi hại, ai nấy đều sợ, nhưng lúc này trên tay bà ta đang cầm dao phay băm cỏ heo, bà ta liền muốn hù dọa Trang Thuận Lan, bà ta đứng lên: "Chị gom chỗ thức ăn cho heo này lại cho tôi!"
Trang Thuận Lan so với Hách Ái Đệ còn cao hơn, to hơn, người vây xem cũng nhiều, bà cũng không sợ, lại một cước, đá thức ăn cho heo văng tứ tung.
Hách Ái Đệ tức giận, giơ dao phay lên muốn vọt qua, bà ta vừa giơ tay lên, Tô Nguyệt Hòa liền một tay đè cổ tay bà ta lại, một tay đoạt đao, động tác lưu loát, nước chảy mây trôi.
Trang Thuận Lan sợ Hách Ái Đệ ngộ thương con gái, vào lúc Tô Nguyệt Hòa đoạt đao, trực tiếp ôm lấy Hách Ái Đệ, chờ đao được cướp đi, một tay đè Hách Ái Đệ quẳng xuống đất.
"Mấy người làm cái gì đó hả!" Cái ót Hách Ái Đệ đập vào trên đất, kêu rách cổ họng.
Trang Thuận Lan: "Cô dám động đao, bà đây sẽ cạo chết cô!"
Mọi người tới can ngăn, một số người thì kéo Hách Ái Đệ lên: "Cô động đao không đúng, đừng tự mình tổn thương hòa khí nữa."
Tô lão tam vừa vặn ở nhà, ông ta rất giảo hoạt, biết điều hơn vợ mình nhiều, ông ta tiến lên đẩy Hách Ái Đệ ra: "Cô giơ đao làm cái gì! Chán sống hả! Nếu như cha biết thì cô cứ chờ xem."