Câu Dẫn Trúc Mã Cách Vách (NP)

Chương 6: Bạo gan (Hơi H)

Nếu bây giờ hai người đã như vậy, còn có gì phải xấu hổ nữa. Nghĩ đến đây, rồi thái độ bất cần, đặt tay lên tay cô: “Nhẹ nhàng một chút, tôi sẽ dạy cậu.”

Bàn tay to nắm lấy hai tay của cô từ từ di chuyển, từ trên xuống dưới, từng chút một vuốt ve. Bàn tay của hắn to đến mức che phủ hoàn toàn bàn tay của cô, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, mạch máu ẩn dưới làn da như dòng sông uốn lượn trong hẻm núi.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người hắn có thể cảm nhận rõ ràng qua hai bàn tay đang giữ chặt tay cô, Bảo Nhi bất giác đỏ mặt.

Cô cảm thấy có chút khô nóng, quá kỳ lạ, rõ ràng tay đang cử động nhưng bản thân lại cảm giác như có một luồng nhiệt nóng bỏng chạy khắp người, thậm chí còn chân thật hơn cả cảm giác khi đeo tai nghe xem phim sεメ vào ban đêm.

Từng đợt vuốt ve phía trên côn ŧᏂịŧ dần trở nên trơn trượt hơn, càng ngày càng có nhiều chất lỏng trong suốt chảy ra từ phía mắt ngựa. Kɧoáı ©ảʍ tràn ngập trong đầu, đây là lần đầu tiên Liên Cảnh phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, mỗi một lần hắn đều muốn bắn ra tay của cô, nhưng chỉ sợ quá nhanh sẽ bị cô chê cười, liên tục thở hổn hển cố gắng kiềm chế.

Bảo Nhi cũng không nhịn được thở dốc.

Nhìn côn ŧᏂịŧ thô to của người con trai trước mặt, cô có chút sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi này lại xen lẫn cảm giác mong đợi khó tả. Cuối cùng, cô nói: “Liên Cảnh, chúng ta làm nhanh lên.” Cô thúc giục, “Dươиɠ ѵậŧ của cậu hình như càng lúc càng lớn, tôi sợ không thể tiến vào được…”

Liên Cảnh bế cô lên giường.

Ân Bảo Nhi ngoan ngoãn ngồi dậy tự cởϊ qυầи áo. Vốn dĩ hắn định nói: “Để tôi cởi giúp cậu.” để xem cô còn tích cực như vậy nữa không, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, cô đã mím môi tự cởϊ qυầи áo của mình.

Cô gái giơ tay lên, chiếc áo phông rộng thùng thình rơi xuống đất để lộ thân hình xinh đẹp ẩn giấu bên dưới.

Cô không phải là người có thân hình mảnh mai được ưa chuộng hiện nay, mặc bộ đồng phục học sinh vào trông rất gầy, chỉ vì thân hình nhỏ nhắn có thể che giấu được da thịt, thực tế trên cơ thể cô không gầy chút nào, mỗi tấc da thịt đều trông mềm mại như một chiếc bánh mousse mới ra lò.

Trước đây Liên Cảnh chỉ biết má cô có thịt, lòng bàn tay cũng có thịt, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra phong cảnh dưới quần áo của cô cũng rất thanh tú: chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bao bọc hai cục thịt mềm mại đầy đặn, khi cô cởi ra để lộ phần da thịt trắng nõn mềm mại phía sau lưng, thỉnh thoảng có một số chỗ ửng hồng do vết áσ ɭóŧ.

Cô cúi xuống cởi áσ ɭóŧ, chiếc áσ ɭóŧ màu trắng rơi xuống như rắn lột xác, không che được phần da thịt vốn đã che đậy. Cô nghiêng người về phía Liên Cảnh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng hai khối thịt mềm mại trên ngực cô gái.

Đôi gò bồng đào đầy đặn, khi mất đi sự bao bọc nó giống như hai chiếc bánh pudding núng nính, khi chạm vào sẽ rất mềm.

Miệng Liên Cảnh khô khốc, hắn tiến tới hôn cô.

“Ưm… Tôi còn chưa cởϊ qυầи…” Những lời còn lại bị nghẹn trong cổ họng. Sự công kích của chàng trai vừa hăng hái vừa nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của đối phương trong trường học.

Bộ ngực đầy đặn của cô gái bị lòng bàn tay to lớn nắm lấy, Bảo Nhi muốn cúi đầu xuống nhìn, nhưng bị hắn hôn đến không thể cử động.

Phần lớn đàn ông đều rất giỏi trong phương diện này, rõ ràng vừa rồi ngay cả nói chuyện cũng ngại ngùng, hiện giờ không chút khách khí, dùng ngón tay bóp chặt bộ ngực tròn trịa của cô. Bộ ngực của cô tràn ra giữa các ngón tay, cảnh tượng này quả thật rất gợϊ ȶìиᏂ. Hắn nhào nặn bộ ngực trong lòng bàn tay giống như nhào bột, phần dưới lại càng cứng hơn.

Nụ hoa màu hồng phía bên trên dựng đứng, Liên Cảnh dùng hai ngón tay nhặt lên nhéo một cái, mỗi lần kɧoáı ©ảʍ đều truyền từ đầṳ ѵú đến đại não. Bảo Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác phía dưới rất kỳ lạ, so với bình thường khi cô tự thủ da^ʍ lại càng khó chịu hơn.