Kẻ Tổn Thương Lại Muốn Tổn Thương Người Khác

Chương 1

1

“À… Phiền cậu đưa cái này cho Bùi Chấp giúp tôi.”

Tôi cầm bức thư tình màu hồng phấn đó.

Đây là bức thư tình thứ mười một trong tháng này.

Ai cũng biết tôi và Bùi Chấp Là thanh mai trúc mã, và cậu ta có thể thích ai khác chứ không bao giờ thích tôi, cho nên họ yên tâm nhờ vả tôi chuyển thư tình giúp họ.

Nhưng như thường lệ, Bùi Chấp cầm lấy bức thư, chau mày nghĩ ngợi xem cô bạn đó là ai, rồi hừ một tiếng: “Tiêu chuẩn của tôi không thấp vậy đâu.”

Cậu ta ném thư tình vào lòng tôi: “Cùng đẳng cấp với cậu đấy, tôi với không tới.”

Mấy người bạn của cậu ta cười phá lên, còn ánh mắt của Bùi Chấp nhìn tôi đầy châm biếm.

Tại sao ư?

Tại vì lá thư tình đầu tiên Bùi Chấp xé, là của tôi.

2

Tôi và Bùi Chấp là thanh mai trúc mã. Quan hệ của bố mẹ hai nhà rất tốt, nên đương nhiên mọi người đều tưởng quan hệ của chúng tôi cũng tốt như thế.

Ban đầu thì đúng là tốt thật. Cho đến một lần có... sự cố ngẫu nhiên.

Trong lúc chơi trò thật hay thách, Bùi Chấp trúng phải thử thách, có người hỏi cậu ta có dám hôn tôi không.

Hồi đó chúng tôi còn non nớt nhưng lại rất hiếu thắng. Cậu ta hỏi tôi: “Cậu có ngại không?”

Tôi ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng, cậu ta đã hôn rồi.

“Chậc, cũng chỉ thế thôi.”

Từ lúc đó, tôi không còn là đóa hoa cao quý trong mắt người khác, là đứa con gái ngoan ngoãn nhất lớp nữa.

Mà là một trong những món đồ của Bùi Chấp.

3

Thành tích của Bùi Chấp không tốt lắm. Vì thế, bố mẹ cậu ta muốn tôi kèm cặp cho cậu ta.

Nhưng vào hôm tôi và cậu ta hẹn nhau đi thư viện, tôi đã đứng một mình ở trạm xe đợi cậu ta gần một giờ đồng hồ, cuối cùng thấy trên vòng bạn bè cập nhật tin mới nhất rằng cậu ta đánh thắng liên tiếp mười trận game ở tiệm net. Tôi gọi xe đi ngay tới đó.

Khói thuốc lượn lờ trong tiệm, thậm chí có một cô gái ngồi trên đùi của Bùi Chấp. Mấy cô nàng đang cổ vũ cho cậu ta, còn cậu ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, tặng cho tôi một nụ cười ác ý.

4

“Chu Tuyền, đm, cậu điên à?”

Bùi Chấp bị bố mẹ mắng cho một trận, còn bị tịch thu hết tiền tiêu vặt. Cậu ta không đi quán net được nữa, bởi vì tôi tố cáo đấy.

“Cậu không nên đến những chỗ đó.” Tôi gằn từng chữ một.

Tôi của lúc ấy che giấu đi tình cảm đơn phương dành cho cậu ta, bướng bỉnh cho rằng làm thế là tốt cho cậu ta, nhưng thứ nhận được lại là cậu ta càng ngày càng ghét tôi.

Bùi Chấp bóp cằm tôi: “Cậu có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Mới hôn có tí đã tưởng mình là bạn gái tôi rồi à? Thật nực cười!”

5

Bùi Chấp có khuôn mặt rất ưa nhìn, thêm cả tính cách kiêu ngạo, ngang ngược của mình, cậu ta nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người trong trường. Rất nhiều cô gái muốn cưa đổ cậu ta, cậu ta cũng chẳng từ chối, lăng nhăng mà bạc tình.

Tiện tay tâng một quả bóng, kỹ thuật xuất sắc đã nhận được tràng tung hô của cả khán đài. Nhưng Bùi Chấp chẳng kiêng nể gì, mạnh tay ném quả bóng về phía tôi, không chút do dự.

“Xin lỗi.” Cậu ta thờ ơ nhìn tôi ôm cánh tay đau đớn, thốt ra lời xin lỗi tựa gió thoảng mây bay: “Chắc cậu không ghi thù tôi đâu nhỉ, thanh mai của tôi?”

Vậy là, tất cả mọi người đều biết cậu ta ghét tôi.

6

Lâu dần, tôi cũng đã chấp nhận sự thật này.

Tôi cất đi những bức thư tình cất chứa nỗi niềm của người thiếu nữ dành cho bùi Chấp, không muốn quan tâm cậu ta nữa. Nhưng trước mặt bố mẹ, chúng tôi vẫn phải giả vờ vui vẻ hòa thuận.

“Dạo gần đây thành tích của Bùi Chấp có tiến bộ đấy, chắc chắn là công lao của Tiểu Tuyền rồi. Cô cắt đĩa hoa quả, các con ăn đi.” Mẹ của Bùi Chấp cười rất tươi. Tâm trạng của cậu ta cũng rất tốt, có điều cậu ta lặng thầm nhìn tôi đầy cảnh cáo.

Chuyện thành tích của cậu ta tốt lên tất nhiên chẳng phải công lao của tôi, mà là dạo gần đây cậu ta đang yêu đương với hoa khôi của khối – người có thành tích rất xuất sắc. Bọn họ thường “học thêm” với nhau sau khi tan trường, nhưng hôm nọ tôi lại tình cờ nhìn thấy bọn họ hôn nhau trong phòng học.

7

Vốn dĩ tôi đã đá Bùi Chấp ra khỏi thế giới của mình, nhưng chúng tôi lại học chung trường, kiểu gì cũng sẽ chạm mặt nhau.

Là học sinh đứng đầu toàn khối, tôi vừa đạt được danh hiệu học sinh ba tốt của thành phố, ngày hôm sau sẽ phải lên bục phát biểu. Vì vậy, sau khi tan học, tôi ở lại lớp, định đi gặp thầy giáo để tập luyện cho bài phát biểu trước toàn trường.

Lúc đi ngang qua phòng họp trống, âm thanh khẽ khàng và mờ ám vang lên ở bên trong. Vừa quay đầu sang, qua kẽ hở của rèm cửa sổ, ánh mắt tôi và Bùi Chấp chạm nhau.

Cậu ta đang ép một cô gái lên ghế ngồi, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp tôi. Khi đó tôi đã biết mình lại bị cậu ta ghi tội một lần nữa.

8

Bạn gái Bùi Chấp là hoa khôi của trường, thành tích đứng thứ hai toàn khối, cũng là bạn cùng lớp của tôi. Nhưng sau khi yêu đương với Bùi Chấp thì thành tích của cô ta bắt đầu tụt dốc không phanh, nhanh chóng khiến thầy cô để ý. Họ gọi tôi lại, hỏi: “Dạo này em ấy có gì bất thường không? Hay là có tiếp xúc với người xấu không?”

Tôi chỉ lắc đầu: “Em không biết ạ.”

Nhưng giấy không gói được lửa, không biết tại sao chuyện tôi bị thầy cô hỏi lại lọt ra ngoài. Quan hệ của Bùi Chấp và hoa khôi cũng bại lộ, bị bố mẹ cậu ta biết được. Bố cậu ta còn nóng tính nữa, bèn lôi cậu ta về nhà đánh cho một trận.

Hôm đó nhà tôi không có ai, Bùi Chấp hùng hổ xông vào phòng tôi.

“Tôi xem nhẹ cậu rồi.”

Cậu ta đẩy tôi một cái, do không đứng vững nên tôi va vào bàn học. Ngăn kéo rơi xuống, đồ đạc trong đó cũng rớt ra.

Bùi Chấp siết nhẹ cổ tay tôi, vì chúng tôi đều nhìn thấy bức thư tình màu hồng phấn rơi trên mặt đất. Trên bức thư có tên của tôi và Bùi Chấp, mà cậu ta còn lạ gì nét chữ của tôi nữa.

9

“Ồ, hóa ra là ghen à?” Biểu cảm của Bùi Chấp như ngộ ra điều gì đó.

Cậu ta xé bức thư đi, giữ chặt tôi.

Tôi giãy giụa: “Tôi không hề tố cáo.”

Cậu ta chau mày: “Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn này.”

Bùi Chấp cầm cái kéo trên bàn lên, cắt một lọn tóc của tôi: “Chu Tuyền, tôi thà yêu chó còn hơn yêu cậu.”

10

Bùi Chấp dùng lọn tóc đó của tôi để ghi điểm trước mặt hoa khôi trường, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được việc cậu ta bị bố bắt chuyển trường.

Ngày Bùi Chấp rời đi, hoa khôi đã khóc rất lâu. Tôi tưởng tình cảm của bọn họ sẽ mãi bền chặt nhưng mới có mấy ngày trôi qua, hoa khôi đã nhận được tấm ảnh Bùi Chấp thân mật với cô gái khác.

Còn lọn tóc kia và đuôi tóc nham nhở của tôi cũng xem như kết thúc tại đây.

11

Về sau, thành tích của hoa khôi rơi xuống vực thẳm. Cô ta nhờ tôi giúp hẹn gặp Bùi Chấp, muốn nhìn thấy cậu ta dù chỉ một lần. Tôi không từ chối được.

Không ngờ, ngày tôi đi gặp Bùi Chấp, cậu ta đang uống say mèm trong quán bar. Cậu ta nhận ra tôi, ép tôi ở lại.

“Chu Tuyền, đây không phải là điều cậu muốn thấy nhất sao?” Nụ cười của cậu ta trông thật đáng sợ.

Vì vậy, ngày hôm sau, hoa khôi nhận được một tấm ảnh, là ảnh Bùi Chấp cưỡng hôn tôi trong quán bar đó.

12

Hoa khôi và tôi trở mặt với nhau. Chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi liền trở thành đối tượng mọi người hùa vào chỉ trích.

“Tôi còn thắc mắc tại sao cậu ta lại tố cáo, hóa ra là vì yêu mà không có được Bùi Chấp à?”

“Đúng, lần này hời cho cậu ta rồi. Rõ ràng là đi giúp họ làm lành mà lại tranh thủ chiếm chỗ. Có buồn nôn không chứ?”

Tôi trở thành người bị cô lập.

Nhưng điều nực cười là, hình như bọn họ đã quên thói trăng hoa và bạc tình của Bùi Chấp.

13

Ngày tôi chuyển trường, Bùi Chấp đặc biệt đến cười nhạo tôi: “Sao, cậu cũng không chịu nổi rồi à?”

Lời nói của cậu ta chứa đầy sự mỉa mai: “Chu Tuyền, đáng đời cậu lắm.”

Tôi chỉ thờ ơ gật đầu: “Cậu cũng đáng đời.”

Bùi Chấp liền cười phá lên. Cậu ta nhỏ giọng bên tai tôi: “Nhưng không sao. Bây giờ trong mắt bọn họ, chẳng phải chúng ta đều là kẻ lòng lang dạ sói, trời sinh một cặp à?”

Thật à? Sao tôi lại cảm thấy hình như bản thân bắt đầu ghét cậu ta rồi nhỉ?