Cuộc đời của một người. Đôi khi tôi nghĩ cần thiết phải có những nốt trầm. Vì những bài hát hay đa số đều là những bài hát buồn. Nhưng Sẽ có lúc các bạn cảm thấy nản với mọi thứ. Cứ chỉ biết sáng dậy đi làm, trưa ăn cơm, chiều đi làm và tối về ngủ. Một cuộc sống vô định, không mục đích thì quả thật là nhàm chán… Phải không?
Và tôi đã như vậy đấy. Tôi cứ như một cỗ máy đã được lập trình sẵn. Ngày nào cũng vậy. Tôi tránh xa lũ bạn nghịch ngợm. Cứ như vậy cho đến lúc thi học kỳ. Tôi đã thi qua. Ông bố tôi có vẻ mừng lắm. Rồi lại phải ôn tiếp. Tôi cần phải đỗ đại học nào đó. Có lần ông bố tôi bảo ý muốn xin cho tôi vào công an nghĩa vụ rồi dần dần xin lên chuyên nghiệp. Nhưng quả thật là tôi không thích cái ngành ấy. Tôi chẳng ưa gì mấy anh cơ động. Xin lỗi nếu động chạm vào ai đó. Vì tôi bị bắt lên bắt xuống rồi. Các anh toàn núp góc khó nhìn rồi bất ngờ lao ra chặn đầu xe thôi…
Tôi quyết định thi vào tài chính. Cũng cao xa lắm. Xác định tâm lý là cũng chẳng đỗ đâu. Nhưng lỡ ước thì phải ước cho bõ chứ :)) còn nguyện vọng hai nữa mà… Rồi cái ngày thi cũng đến. Xuống hà nội, thành phố nhộn nhịp hơn nơi tôi sống rất nhiều. Vậy mà Tôi cảm thấy ngột ngạt hơn là hào hứng. Vì cứ phải bon chen như những dòng xe đang đi ngoài đường. Ai nhanh ai liều thì sẽ qua được. Và vì nhanh nên tất nhiên luôn có rủi ro kèm theo.
Tôi xuống trước một tuần cùng ông bố. Rong chơi các kiểu cho thoải mái rồi mới học. Nhưng sao mà tôi vẫn thấy trống rỗng quá. Cái cảm giác lúc nào cũng một mình….
Rồi ngày thi cũng đến. Cũng hồi hộp, cố gắng là tất cả những gì có thể. Tôi nhớ như in hôm đầu thi toán có thanh niên thi cùng phòng tôi. Chả hiểu học hành kiểu gì mà làm đúng được câu 1 đề toán. Xong ngủ…. Cuối giờ thu bài thì thanh niên mới nhớ là quên vẽ đồ thị… Chết cười… Không ngờ vẫn còn có những thằng ngu hơn cả tôi… Đến chiều thi Lý thì có thanh niên nổ như thánh. Cuối cùng sai bét nhè. May mà tôi không nghe theo… Sáng hôm sau thi Hóa… Ngồi nhìn, quay cóp các kiểu thì cũng xong. Về xem thì cũng tương đối… Nhưng có lẽ là sịt rồi… Ông bố thì hỏi han nhiều lắm… Tôi cũng à ừ cho qua… Mà tôi cũng phải cảm ơn ông bố tôi dễ tính chứ chỗ tôi thuê trọ có hai bố con giống bố con tôi. Đứa con cũng thi tài chính. Vậy mà hôm thi Lý về ông bố kia hỏi được bao nhiêu điểm. Thanh niên bảo được 9.5 thì ăn chửi té tát. Nghe đâu thanh niên chuyên lý…. Có thể do quá kỳ vọng hoặc ông bố đã đặt tiêu chuẩn quá cao. Tôi nghĩ như vậy là không tốt chút nào. Tôi thì chỉ cần được 8 điểm thôi thì ông bố tôi chắc sẽ mua ô tô cho tôi đi học rồi…. Mỗi nhà mỗi cảnh…
Kết thúc kì thi. Tôi cũng hỏi thăm nó. Nó thì cứ nhăn như khỉ.
– làm sao? – tôi hỏi
– gái nhà tao có thai….
– vê lờ. Tại hạ xin bái phục các hạ. Các hạ sẽ được làm ông bố trẻ.
– Đ m biến.
– Hahaa
Đấy…. Ăn chơi ra sản phẩm… Trêu nó chán thì tôi về nhà. Lại bắt đầu rong ruổi trong cái nắng hè. Tụi học sinh được nghỉ hè rồi mà tôi vẫn thấy có đa số bố mẹ lại bắt đi học thêm. Thế thì lấy đâu ra tuổi thơ như cái thời bọn tôi nhỉ…
Có đôi lần tôi gặp lại em… À không… Phải là tôi nhìn thấy em. Em vẫn xinh… Nhưng không còn là của tôi… Thế hạnh phúc là quá ngắn so về những mất mát khổ đau… Mà đó là do chính tôi tạo ra nên trách ai bây giờ?
Tối hôm đó tôi đi uống rượu với lũ bạn cấp ba. Toàn những thằng nghịch và bựa. Điển hình là thằng Quang. Béo như con lợn mà trò gì cũng chơi. Các bạn có biết nó có ý tưởng tặng quà noel cho các bạn nữ như nào không? Tôi kể vậy các ông đừng có bắt chước nhé. Không vui đâu
Nguyên liệu chuẩn bị gồm
– 5 lọ dầu con hổ ( bạch hổ hoạt lạc cao)
– hộp cao khoảng 15 cm
– giấy gói quà
– một chiếc nơ
– lông nách hoặc lông ở… Háng đều được… Miễn là phải dài trên 5cm
Tiến hành làm.
Đầu tiên phải khoét hết dầu trong 5 lọ ra. Đắp là sao cho giống cây thông noel. Tiếp theo lấy lông đã qua kiểm tra cắm trực tiếp vào cây thông. Bỏ vào hộp và gói ghém cẩn thận…
Tôi nhớ cái hôm mang đến lớp tặng. Con nào cũng hào hứng lắm. Tặng xong mấy thằng con trai đi mất hút. Và chuyện gì xẩy ra chắc ai cũng đoán được…
Đấy. Trường tôi học nó bá vậy đấy. Lớp tôi thì chỉ là một trong số đó thôi…
Trở lại với câu chuyện. Tối đó đang ăn thì tôi gặp thanh niên Đạt ( người mà hôm đón em ấy. Quên chưa nói tên) đi cùng lũ nào đó vì trong đó không có thằng bạn tôi. thanh niên Đạt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại. Thấy tôi vậy thằng béo vỗ vai.
– Sao đấy?
– người quen thôi. Không sao
– Ờ…
Thế là Lại tiếp tục uống. Cái lúc ngà ngà. Chả biết thằng nào bên kia sang mời tôi uống. Tôi lắc đầu thì bắt đầu nó bảo tôi khinh người gì gì ấy. Cái kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì tôi lạ gì.
– Tôi không thích uống với người lạ… – , tôi cười đểu nhìn thằng đấy
– à. Đm – thằng đấy định nói thêm thì tôi ngắt lời
– nói chuyện tử tế. Giữ cái mồm…
Lũ bạn tôi từ nãy tới giờ vẫn im chờ tôi.
– Đ m. Đéo…
Thằng đấy đang định nói thêm thì tôi kéo cổ xuống đấm cho phát vào mặt. Nhưng hụt. Thằng đấy đẩy tôi ra rồi chạy về. Cũng là lúc mấy thằng bạn nó đứng dậy. Thấy tình hình căng chủ quán ra giảng hòa. Thằng béo thì có hơi rượu nên chẳng nhường ai. Nó chỉ tay vào bọn bên kia
– Đ m. Thích ra ngoài. Bố đố chúng mày đấy.
Phải nói thêm về thằng béo. Nó thì nghịch ngu không ai bằng thật nhưng đánh nhau cũng không kém ai đâu. Chưa kể nhà nó làm bảo kê nữa. Chắc bọn kia không biết nên mới nhờn. đến tôi cũng còn chưa dám thách đố nó ấy chứ.
Lời qua tiếng lại. Có mấy thằng bên kia gọi điện thoại cho ai đó. Rồi lại im. Tiếp tục ăn. Được một lúc thì có mấy ông xăm trổ đến. Tôi thở dài. Ngán ngẩm. Đúng là bây giờ chỉ ngu mới đi đánh nhau. Thằng nào ăn đánh trước thì thằng đấy thiệt. Nhưng kiểu không đánh được quay ra gọi người thì có vẻ mất giá quá.
Mấy ông xăm trổ đi vào. Nói gì đó xong chỉ qua chỗ bọn tôi ngồi. Một lúc sau đi ra chỗ bọn tôi hỏi
– Ai tên Khoa ra đây anh nhờ tí.
– Tôi Đang uống dở. Tí nữa đi – tôi không nhìn tiếp tục gắp cái đùi gà.
– ….
Tôi thấy im lặng. Quay ra thì thằng xăm trổ đi tới. Tay nắm chặt. Thằng béo từ nãy tới giờ ngồi cạnh tôi ăn ngon lành. Thấy tôi quay sang thì nó cầm sẵn chai vodka. Thằng cha xăm trổ đến nơi cũng là lúc nó phang thẳng chai rượu vào vai hắn. Bất ngờ nên thằng cha ngã ngửa ra ôm vai. Tất cả cùng đứng dậy. Mấy mâm xung quanh thấy có biến thì chạy hết. Cả hai bên lao vào nhau. Tôi bắt chước thằng Quang vớ chai rượu phi ra đập và đập. Thấy thằng nào không phải bạn là đập. Rồi tôi thấy thanh niên đạt đang đứng nhìn. Không ngờ thanh niên to xác vậy mà nhát cáy. Tôi phi ra chỗ thanh niên. Lấy hết sức túm chặt cổ áo đạp và đập loạn lên. Thanh niên bất ngờ nên chỉ biết giơ tay đỡ. Đang hăng say thì tôi nghe thấy cái bốp rồi cảm nhận cái phần đầu bên phải nhói lên. Quay lại thì ăn thêm một đạp. Lắc đầu cho tỉnh thì có ai đó đang tiến lại. Rồi cốp một phát nữa thì tôi có cảm giác mát mát. Tanh tanh… Hóa ra chảy máu. Lũ bạn thấy tôi bị đập thì nhào hết vào cái thằng vừa cắn tôi. Vì choáng nên tôi ngồi một lúc mới tỉnh hẳn. Lúc sau thì do chủ quán gọi công an đến nên tất cả giải tán. Tôi nhanh chóng được lũ bạn đưa ra xe chở thẳng vào bệnh viện. Giờ mới để ý cả lũ. Thằng nào cũng máu me be bét. Lên đến viện tôi vẫn nghe thấy tiếng thằng Quang
– Anh em xương máu có khác…
– Có thằng l*иg nào gãy xương không mà xương máu? – tiếng thằng Thịnh thì phải
– Tao gãy xương mông rồi này
– Tao nữa. Tao gãy mịa xương ass này
Tiên sư mấy thằng. Máu me thế vẫn còn đùa được. Mà so với bọn nó thì tôi bị nặng nhất. Đen thật…. Vào viện gặp bác sĩ mà cái mặt ông ấy tái mét lại trông đến buồn cười. Sắp hết ca trực tưởng hết bệnh nhân mà lòi đâu ra một lũ đợi băng bó….
Băng bó xong cả lũ đi về bỏ tôi ở lai chờ sáng hôm chụp chiếu. Ngủ ở cái giường bệnh viện mà khó ngủ kinh. Giường thì bé mà lại ở chung nên tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng mãi rồi giấc ngủ cũng đến. Tôi lại miên man với giấc mơ kì lạ ấy. Giấc mơ mà tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe. Giấc mơ gần như là chỉ có mình tôi độc thoại giữa cái không gian ấy…
Sáng hôm sau ông bố tới. Đưa tôi chụp chiếu các kiểu rồi lại hỏi han. Tôi thật thà kể lại từng thằng một. Ông bố gật gù rồi đi ra ngoài. Chiều thì chị vào đón ra viện…