"Vậy ta gọi cô là Hân nhi." Cố Thanh Hằng gật đầu "không tệ." "Cái kia...." Dương Như Hân càng hy vọng đối phương gọi mình là Hân tỷ, nhưng mà, nghĩ đây không phải là kiếp trước, cũng xua xua tay "tùy ngươi thôi."
"Hân nhi biết chữ không?” Cố Thanh Hằng đột nhiên hỏi một cái câu.
"Ta......” Dương Như Hân vừa định nói tỷ đây là tốt nghiệp đại học đấy, nhưng mà vội vàng nuốt trở về, nói ra liền lộ, vội vàng lắc đầu, "Dương gia sao có thể để cho ta đọc sách? Nhưng mà đường đệ còn có Nhị thúc ta không có việc gì thì ở trong nhà gật gù đắc ý vờ vịt, ta học được mấy cái thành ngữ mà thôi.” Đoán chừng chính mình nói “vui vẻ phồn vinh” gia hỏa này nghi ngờ, xem ra sau này nói chuyện phải chú ý.
Đang nói đến đây, Phùng thị liền đi ra: “trứng gà đã nấu xong.”
"Cảm tạ thím." Dương Như Hân tiếp nhận rổ, nhưng mà rất nhanh liền ngây ngẩn cả người, “ Thím Phùng cháu chỉ có hai quả trứng gà thôi.” Nhưng mà trong giỏ xách lại có 6 quả trứng gà.
"Mặc dù thím cùng người trong thôn không phải rất quen thuộc, nhưng mà thím cũng biết trong nhà cháu có mấy người đệ muội, hai quả trứng gà làm sao mà đủ?” Phùng thị nở nụ cười, “nhanh đi về đi, vừa vặn nóng hổi."
Dương Như Hân không rõ cảm giác gì đột nhiên thấy mũi có chút cay cay.
"A Ngôn, đệ đi tiễn Đại Ny...... Hân nhi ra ngoài.” Cố Thanh Hằng lên tiếng, “đêm hôm khuya khoắt , một nữ hài tử đi đường không tiện.”
"A.” Cố Ngôn gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày, Hân nhi? Sao lại trở nên thân thiết như vậy?
Nhưng mà Cố Thanh Hằng không nhìn thấy Cố Ngôn kinh ngạc, tự nhiên không thể lý giải nghi hoặc.
"Cháu cũng không làm giá, trứng gà cháu nhận, cảm tạ thím Phùng .” Dương Như Hân bởi vì Phùng thị mà cảm động một chút, càng không có chú ý tới thần sắc Cố Ngôn, đem trứng gà từng quả nhặt bỏ vào trong cái hũ, tiếp đó nhìn về phía Cố Thanh Hằng, “vậy chúng ta cũng coi như là thanh toán xong .”
Cố Thanh Hằng khóe miệng nhếch lên một chút, thanh toán xong sao? Làm sao có thể?
"Không cần tiễn, không có vấn đề gì.” Dương Như Hân hướng về phía người một nhà xua xua tay, xoay người rời đi.
Cố Ngôn vẫn theo ra ngoài, nhưng mà rất nhanh đã trở lại.
“Nhanh như vậy đã đưa về?” Phùng thị kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngôn, phải biết nhà này cách thôn còn cách một đoạn, đến Dương gia,cũng phải một khắc đồng hồ, đừng nói bây giờ là buổi tối.
"Cái kia Dương Đại Ny chạy còn nhanh hơn thỏ, con dùng khinh công đuổi theo, rất xa đã nhìn thấy nàng leo tường trở về......” Cố Ngôn tức đen mặt lại, nếu như không phải lúc trước xách nha đầu kia có thử qua, đối phương không có nội lực, hắn muốn hoài nghi đối phương là cao thủ võ công ẩn núp.
Mắt Cố Thanh Hằng có ý cười càng sâu, nha đầu kia tựa hồ càng tiếp xúc lại càng có ý tứ.
Lại nói đến Dương Như Hân, ra khỏi nhà của Cố gia sau đó đem trứng gà bỏ vào trong không gian, chờ đến cửa nhà mình, lúc này mới một lần nữa lấy ra, bất quá nàng chỉ lấy đi ra hai quả, mặt khác 4 quả liền để ở trong không gian.
Trước đây nàng đã cho nước nóng vào bên trong để thí nghiệm, nhưng khi đi vào thấy nước nóng có nhiệt độ giống như khi vừa cho vào. Nói cách khác, không gian có thể duy trì hệ sinh thái ban đầu của vật chất.
Cho nên, đem trứng gà bỏ vào bên trong, cũng không sợ hỏng mất, dù sao bây giờ điều kiện không cho phép, có trứng gà cũng không thể lập tức toàn bộ ăn hết, hai quả trứng gà mày để thoả lòng mong muốn của bọn đệ muội trước.
Còn chưa có gõ cửa, cửa phòng liền một tiếng cọt kẹt mở ra.