Nghịch Kiếm Cuồng Thần

Chương 11 Tửu gia

Lâm Hiên không có gì không đành lòng, hắn không gϊếŧ người thì sẽ bị người gϊếŧ, hơn nữa ở trên người hắn còn xuất hiện hiện tượng quái dị cắn nuốt huyết tinh người khác, một khi bị truyền ra, khẳng định hắn sẽ bị mọi người đuổi gϊếŧ.

Ngao ô!

Bốn phía truyền đến tiếng sói tru, đánh nhau vừa rồi đã sớm đưa tới vô số yêu thú, hiện tại máu tươi chảy đầy đất, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã thú hung ác này.

Trạng thái thân thể Lâm hiên không phải rất tốt, hắn bay nhanh lui về phía sau, nghĩ tới thi thể của Trương Bân hẳn là sẽ bị ăn luôn, như vậy đoán chừng rất khó tra ra là hắn gϊếŧ.

Hắn xuyên qua như cơn gió, thân hình biến mất ở bên trong rừng núi.

Lâm Hiên vừa đi không bao lâu, những con sói đói này đã bổ nhào vào thi thể của đám người Trương Bân...

Đợi đến khi Lâm Hiên trở lại tông môn thì đã là chạng vạng. Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu khắp mặt đất.

Hắn lê cơ thể mệt mỏi trở lại trong phòng, ngã lên trên giường, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại thì trăng đã lên cao.

Lâm Hiên kiểm tra kỹ càng tình huống trong cơ thể, tiểu kiếm màu ngọc lưu ly kia vẫn còn treo ở đó. Linh lực màu xanh lục chậm rãi lưu động, nơi đi qua có ánh sáng mờ nhạt, mà không thấy chút bóng dáng hoa sen màu đen hắc khí xuất hiện vào ban ngày.

"Thật sự là gặp quỷ!" Lâm Hiên vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Một màn hấp thu tinh huyết con người kia thật sự quá chấn động, một người đang sống sờ sờ, trong nháy mắt đã bị hút khô rồi. Loại chuyện không nên xuất hiện nữa, gần đây việc lạ xảy ra nhiều quá.

"Cơ thể của ta rốt cuộc có cái gì? Vì sao phụ thân lại để cho ta tiến vào tổ địa của gia tộc?" Trong lòng Lâm Hiên có rất nhiều câu hỏi.

"Tiểu oa nhi, kiếm pháp không tồi!" Đúng lúc này, một giọng nói truyền vào tai Lâm Hiên.

Toàn thân cơ thể Lâm Hiên căng thẳng, hắn cẩn thận nhìn khắp bốn phía, trong tay cầm trường kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra, chỉ là bốn phía không có ai.

"Mau ra đây, nếu không lão tử sẽ trở mặt!"

"Đừng tìm, ta ở trong này." Giọng nói lười biếng kia nói.

Tiếp đó, Lâm Hiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Ngay sau đó, nhà gỗ trước mặt đã không còn, thay vào đó là một nơi xám trắng, phía trước có một cây đại thụ rất lớn, có điều cũng đã héo rũ.

Ở dưới tàng cây, có một thân ảnh, tóc đen như thác nước, bạch y bay bay. Thân ảnh ấy đưa lưng về phía Lâm Hiên, không thấy rõ diện mạo của hắn ta.

"Ngươi, người là ai, đây là đâu?" Lâm Hiên cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hoảng sợ, trầm giọng nói.

"Ha ha, tiểu oa nhi, không tệ, thế nhưng sợ tới mức sắp đái ra quần rồi kìa." Thân ảnh bạch y kia nghe thấy lời nói của Lâm Hiên, xoay người lại.

Đây là một nam tử trung niên, bộ dạng cũng coi như anh tuấn, nhưng vẻ mặt không đứng đắn cùng với rượu hồ lô màu đỏ trong tay đã phá hủy hình tượng tiêu phong đạo cốt của hắn ta.

"Ha ha, đã lâu không được gặp người, nhìn thấy ngươi có cảm giác rất thân thiết!" Trung niên bạch y kia phe phẩy hồ lô trong tay nói.

"Ngươi là ai, mang ta tới đây làm gì?" Vẻ mặt Lâm Hiên cảnh giác.

"Tiểu oa nhi, đừng khẩn trương như vậy, ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng ta sẽ không làm hại ngươi là được. Về phần nơi này, chính là trong cơ thể ngươi."

"Cái gì? Ở trong cơ thể ta!" Lâm Hiên thiếu chút nữa kêu lên, sau đó hắn hình như nhớ tới cái gì đó, trong mắt tất cả đều là thần sắc không thể tưởng tượng được.

"Chẳng lẽ chính là chuôi tiểu kiếm thần bí kia."

Trung niên bạch y ngửa đầu uống một ngụm rượu trong hồ lô, cười mà không nói.

"Hoa sen trong cơ thể ta là thế nào? Còn có thật ra kiếm này là cái gì vậy?" Lâm Hiên truy vấn hỏi.

Trung niên áo trắng cười hì hì nói: "Tiểu oa nhi, vẫn đề của ngươi nhiều thật, những việc này về sau ngươi sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi biết một chút cũng không sao."

Chuyện hút máu kia là như thế nào, không phải cứ gặp người là hút chứ? Lâm Hiên lại nhớ tới một màn dọa người kia.

"Trong cơ thể ngươi có một cỗ lực lượng, có điều lại rất thần bí, thật ra là cỗ lực lượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta, làm ta tỉnh lại trong cơn ngủ say, về phần rốt cuộc là cái gì thì ta cũng không rõ." Vẻ mặt trung niên bạch y hiếm thấy ngưng trọng.

Có điều, rất nhanh hắn ta lại biến thành bộ dạng lười biếng: "Yên tâm đi, có ta ở đây, cỗ lực lượng kia khẳng định không dám đi ra!"

Lâm Hiên biết có hỏi cũng không ra cái gì, đơn giản hắn cũng không hỏi. Có điều người này vẫn luôn ở trong cơ thể mình cũng không phải cách, phải nghĩ cách đưa hắn ta ra ngoài.

"Uy, ngươi sẽ không vẫn luôn ở đây không đi chứ, bụng ta cũng không phải là khách điếm!"

Trên mặt trung niến bạch y tràn ngập tươi cười, mang theo giọng nói dụ hoặc hỏi: "Không phải ngươi muốn trở thành đệ tử nội môn sao, không phải ngươi muốn trở lại gia tộc sao, không phải ngươi muốn trở nên cường đại sao?"

Giọng nói của người trung niên bạch y giống như tràn ngập ma lực, nghe thấy tim Lâm Hiên nhảy lên thình thịch.

"Nếu không phải hoa sen màu đen kia giam cầm kinh mạch của ta, lấy thiên phú của ta, không phải muốn trở nên cường đại sẽ rất dễ dàng sao?" Lâm Hiên rất tự tin vào bản thân mình.

"Thiên phú của ngươi không tệ, nhưng ngươi không nghĩ tới, ngươi chậm hơn người khác bao nhiêu năm, hiện tại ngươi lại có thể có được tài nguyên gì? Ngươi có thời gian để phát triển sao?"

"Ngươi có cách?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hiên âm tình bất định, phủ Kiếm Trì mỗi mười năm lại một lần mở ra tổ địa, khoảng cách lần sau mở ra còn chưa tới hai năm nữa. Nếu hắn muốn tiến vào tổ địa thì phải đạt được top ba trong thế hệ trẻ.

Trước khi hắn rời khỏi gia tộc, đệ tử trẻ tuổi trong tộc đã có người tới cảnh Linh Hải, mà hắn hiện tại chỉ là Ngưng Mạch tam giai, chênh lệch giữa hai người này giống như trên trời dưới đất, khó có thể vượt qua.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lâm Hiên có hơi uể oải, trung niên bạch y cười nói: "Ngươi cảm thấy Trường Sinh Quyết thế nào?"

"Công pháp kia là ngươi cho ta!" Lúc này Lâm Hiên mới nhớ tới chuyện Trường Sinh Quyết.

"Không có Trường Sinh Quyết thì ngươi có thể đột phá tới Ngưng Mạch tam giai nhanh như vậy sao?" Trung niên bạch y nói, "Hiện tại, tin tưởng thực lực của ta đi!"

"Ngươi giúp ta như vậy, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?" Lâm Hiên cảnh giác hỏi, hắn biết trên đời này không có chuyện tốt miễn phí.

"Yêu cầu của ta rất đơn giản, chờ tới khi ngươi đạt được thực lực thì ta sẽ nói cho ngươi biết." Trung niên bạch y nhìn về phía xa xa, trong mắt tràn đầy tang thương.

"Được, thành giao!" Lâm Hiên cảm thấy không có vấn đề gì.

"Mau giúp ta đạt tới cảnh Linh Hải đi." Hắn nhàn nhạt nói.

Phốc! Trung niên bạch y vừa mới vừa uống rượu, tất cả đều phun ra: "Thật muốn uống một ngụm rượu mạnh gϊếŧ chết ngươi! Ngươi đang tu luyện cái gì, muốn một bước lên trời, nằm mơ à!"

"Ai, đáng tiếc, một ngụm rượu ngon!" Trung niên bạch y thở dài một tiếng.

Lâm Hiên ngại ngùng che mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy người này giống như tửu quỷ, hắn luôn có cảm giác mình bị mắc mưu.

"Về sau gọi ta là Tửu gia là được, ta sẽ cho ngươi ủ một ít linh rượu cấp thấp trước, miễn cho kinh mạch của ngươi không chịu nổi."

"Ủ rượu? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta uống rượu để đột phá?" Lâm Hiên cảm thấy sắp điên lên rồi.

"Vẻ mặt đó của ngươi là sao?" Tửu gia không vui, "Nhớ năm đó, bao nhiêu là cường giả kêu cha gọi mẹ cầu ta ủ rượu cho bọn hắn, có thể uống được rượu của ta, ngươi phải cảm thấy đủ đi!"

Hắn ta cũng mặc kệ Lâm Hiên có tin hay không, nói thẳng: "Ba quả Mai Xà Hình, một gốc hoa Địa Đinh, ngày mai giao cho ta, ta sẽ ủ rượu cho ngươi."

"Cái gì? Ba quả Mai Xà Hình, một gốc hoa Địa Đinh? Ngươi muốn ta đi ăn cướp sao!" Lâm HIên quát, hắn xem qua ở khu nhiệm vụ, một quả Mai Xà Hình cần 50 điểm cống hiến, hơn nữa loại đồ vật này chỉ sợ có điểm cống hiến cũng không đổi được.

"Không có thì ta cũng hết cách, dù sao người vội vã muốn thăng cấp cũng không phải ta." Tửu gia ngáp một cái, tay áo vung lên, nổi lên một trận cuồng phong đưa Lâm Hiên ra ngoài.