Diệp Thần không hiểu được suy nghĩ của chính mình là như thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn, tâm tình lđể làm việc đều không có. Hắn nói với Bạch Tuyết Vi : “Anh cùng Sở Tương từ hôn, lần này thật sự không còn quan hệ.”
Bạch Tuyết Vi trong mắt hiện lên tinh quang, ngẩng đầu thì lại rớt nước mắt: “Nếu không phải em…… Hai người sẽ không thay đổi thành như vậy, có lẽ em lúc trước hẳn nên rời đi thành phố này. Nói vậy, anh cùng Tương Tương sẽ trở thành vợ chồng, mẹ em cũng sẽ không bị đuổi ra Sở gia, hàng đêm rơi lệ.”
Diệp Thần ôm lấy cô ta nhẹ giọng an ủi: “Không trách em, là anh cùng Sở Tương tình cảm có vấn đề, liền tính không có em, anh cũng sẽ không cùng cô ấy ở bên nhau.”
Bạch Tuyết Vi dựa vào trên vai hắn, nước mắt làm ướt hắn áo sơmi, nức nở nói: “Tương Tương nhất định rất khổ sở, cô ấy thích ngươi như vậy……”
Diệp Thần trước kia nghe loại lời nói này sẽ cảm thấy phiền, cảm thấy Sở Tương trói hắn lại. Nhưng mà hiện tại hắn lại khống chế không được nhớ tới bộ dáng Sở Tương hồng hốc mắt chất vấn hắn. Sở Tương thích hắn như vậy, từ hôn, hẳn là thực thương tâm đi? Ở phòng học dùng sức đánh hắn như vậy, có phải hay không bởi vì hận hắn? Sở Tương trở về nhà có thể hay không trốn đi khóc một mình?
Thanh mai trúc mã, là cùng nhau chứng kiến đối phương trưởng thành. Diệp Thần trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dáng Sở Tương mỗi một lần rớt nước mắt, trong lòng bỗng nhiên cũng có chút khó chịu. Hắn chỉ là cảm thấy bọn họ không thích hợp, hắn không muốn khi dễ nàng. Bọn họ bắt đầu từ khi nào thế nhưng trở nên giống kẻ thù?
Diệp Thần buông Bạch Tuyết Vi ra, gọi xe cho cô : “Em đi về trước đi, ba anh ra lệnh cho anh lập tức về nhà, khả năng muốn ở nhà một đoạn thời gian, bằng không ba sẽ cho đóng băng thẻ của anh. Ba và mẹ anh đang bực, anh trở về an ủi an ủi bọn họ.”
Bạch Tuyết Vi nhạy bén mà nhận thấy được hắn biến hóa, nam nhân chính là như vậy, có mới nới cũ, thời điểm có được thì cảm thấy phiền, một khi mất đi sẽ cảm giác trống vắng. Bạch Tuyết Vi cũng không sốt ruột, thấu hiểu lòng người nói: “Dù sao các tiết học của anh cũng gần đủ rồi, rở về bổ sung chút là được, anh ở nhà nhớ rõ ăn uống tẩm bổ.”
“Anh biết, yên tâm đi.” Diệp Thần có vài phần chột dạ, không nghĩ để Bạch Tuyết Vi nhìn ra hắn suy nghĩ đến Sở Tương, cùng cô nói hai câu liền đi trước.
Thời điểm ở trên xe, hắn ma xui quỷ khiến mượn di động của tài xế gọi cho Sở Tương, Sở Tương thực mau liền bắt máy.
“Alo, xin chào.”
Diệp Thần không nói chuyện, đột nhiên phát hiện đã lâu hắn cùng Sở Tương không cùng nói chuyện điện thoại.
Sở Tương nghi hoặc mà nhìn di động: “Ngài hảo? Xin hỏi tìm ai?”
Diệp Thần hắng giọng nói, nói: “Ba tôi cùng tôi nói, chúng ta đã giải trừ hôn ước. Cô, cô có khỏe không?”
Sở Tương nghe được hai từ “Hôn ước” liền biết hắn là ai, có chút kỳ quái mà nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ không tốt sao? Vì cái gì? Bởi vì ném rác bị người khác dùng qua?”
Diệp Thần nháy mắt đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Sở Tương!! Cô nói ai là rác rưởi? Cái gì gọi người khác dùng quá? Cô sống ở xã hội phong kiến sao?”
Sở Tương nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Xã hội phong kiến nữ nhân thật đúng là không có loại ý tưởng này, nam nữ tình lữ bình thường kết giao đương nhiên không phải rác rưởi, nhưng anh trước kia không phải vị hôn phu của tôi sao? Vị hôn phu cùng người khác lêu lổng còn không phải là nɠɵạı ŧìиɧ? Kia chẳng phải là người khác dùng đồ vật của ta? Kêu anh là rác rưởi có cái gì không đúng? A, nhớ tới tôi đều cảm thấy dơ muốn chết, anh liền muốn hỏi tôi một tiếng khỏe không? Tôi đây khá tốt, về sau đừng gọi điện thoại cho tôi, bực bội lắm, tạm biệt.”
Diệp Thần nghe xong đột nhiên ném di động, dọa tài xế nhảy dựng đến lệch tay lái!
Tài xế lập tức dừng xe bên đường, cầm di động trên ghế kiểm tra, phẫn nộ nói: “ Cậu bị điên sao? Tôi hảo tâm cho cậu mượn di động, cậu còn ném, cậu……”
“Tôi đền cho ông một cái!” Diệp Thần không kiên nhẫn mà đưa cho tài xế 5000 khối, đẩy cửa xe đi xuống.
Tài xế ở hắn sau lưng không cao hứng nói thầm, “Có tiền thì ghê gớm sao, không lễ phép, bệnh tâm thần!”
Diệp Thần lạnh mặt đi trên lề đường, trong đầu tất cả đều là những lời nói của Sở Tương ghét bỏ hắn. Những ngọt ngào rung động của hắn cùng Bạch Tuyết Vi , đều bị Sở Tương đánh nhãn dơ bẩn. Nghĩ đến Sở Tương, hắn hỉ nhớ đến từng tiếng “Rác rưởi” của cô, quả thực giống ma âm rót vào tai!
Nếu Sở Tương thực phẫn nộ đối với hắn nên nói ra những lời này, hắn khả năng không có như vậy tức giận, bởi vì khi cãi nhau thường nói những lời không hay, chính hắn nói chuyện cũng không dễ nghe. Nhưng Sở Tương là thực bình tĩnh thuận miệng nói ra sự thật, thuyết minh trong lòng Sở Tương nghĩ như vậy thật. Sở Tương đột nhiên đồng ý từ hôn, thậm chí ném đồ vật chung của bọn họ, không hề gặp hắn, không tiếp điện thoại hắn, chẳng lẽ chính là bởi vì cảm thấy hắn ô uế?!
Đôi tay Diệp Thần ở trong túi nắm chặt thành quyền, ngực tức giận đến phập phồng. Gọi điện thoại về nhà, tức giận mà kêu tài xế tới đón hắn. Hắn cười lạnh nghĩ, Sở Tương ghét bỏ hắn? Hắn còn ngại Sở Tương nhớ nhung hắn? Hôm nay Sở Tương nói được kiên cường, hắn ngược lại muốn nhìn xem Sở Tương có thể tìm cái dạng người mới như thế nào.
Sở Tương cúp điện thoại liên kêu người thay đổi thẻ sim mới.
Nguyên chủ lúc trước cùng Bạch Tuyết Vi như hình với bóng, không có khuê mật khác, có quan hệ tốt một chút nhưng cũng không tính đặc biệt tốt, huống chi hiện tại Sở Tương cũng không quan tâm họ là ai. Cô chỉ đem số mới nói cho ba mẹ, giáo sư cùng người trong công ty, mặt khác về sau có duyên lại thêm, như vậy hẳn là không bao giờ nhận được điện thoại của cẩu nam nhân kia.
Sở Tương trong thư phòng tại nhà sắp xếp lịch trình cho Phương Tình, chuẩn bị tốt để gửi cho thư kí Lương phê duyệt. Thư kí Lương rất nhanh cho cô thông qua, còn cho cô cái stiker biểu dương.
Sở Tương làm xong công việc lại lấy ra một quyển tiếng Anh chuyên nghiệp xem, Phương Tình cầm một ly sữa bò tiến vào, dặn dò nói: “Đừng thức quá muộn, sáng mai con còn có tiết đấy.”
Sở Tương nhìn thời gian, cười nói: “Hiện tại 10 giờ, con 11 giờ liền ngủ. Mẹ đừng lo lắng, con mệt mỏi liền sẽ nghỉ ngơi.”
“Được rồi, chính con tự xem.” Phương Tình rất vui lòng nhìn đến nữ nhi đem tinh lực dùng trên sự nghiệp, cười sờ sờ tóc cô liền đi ra ngoài.
Tình yêu lúc nào cũng mờ mịt, không dễ khống chế, sự nghiệp có thể so với tình yêu đáng tin cậy hơn nhiều. Nếu Sở Tương có thể sau trưởng thành tiếp nhận Đông Phương tập đoàn, vậy nếu về sau tình yêu không thuận lợi, cũng còn có tập đoàn to như vậy có thể dựa vào.
Phương Tình đứng ở cửa suy nghĩ, sau trở về phòng phác thảo một phần kế hoạch, liệt kê ra ất cả những cái bà có thể dạy Sở Tương, cùng với những hạng mục của công ty có thể để Sở Tương tham dự.
Bà tính toán lên kế hoạch bồi dưỡng Sở Tương, con cái trưởng thành, bà cũng nên dẫn dắt con bé bước ra ngoài kiến thức thiên địa rộng lớn .
Ngày hôm sau Sở Tương mặc một thân màu đỏ váy liền áo cổ V đi học, tóc đuôi ngựa cột cao, nhìn qua sức sống mười phần, xinh đẹp như ngày hôm trước, có một loại xinh đẹp công kích.
Khí chất của Bạch Tuyết Vi hoàn toàn tương phản với cô, một thân thuần màu trắng váy liền áo xứng với dung mạo nhu mỹ của cô ta, có vẻ ôn nhu khả ái, hơi hơi mỉm cười khiến cho người khác như tắm mình trong gió xuân.
Hai người bọn cô cũng coi như oan gia ngõ hẹp, một đông một tây từ hai bên đi lên lầu, đi tới cửa vừa lúc gặp mặt.
Bạn học gần đó chú ý tới theo bản năng mà phóng nhẹ bước chân, có điểm không dám nghĩ tới hai đại mỹ nữ quậy lên là cái dạng hình ảnh gì.
Nữ sinh bên cạnh Bạch Tuyết Vi lôi kéo Bạch Tuyết Vi, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, cậu cẩn thận một chút.”
Bạch Tuyết Vi nhấp nhấp môi, ngừng bước chân lại hướng về phía Sở Tương đi tới như là có chuyện muốn nói.
Sở Tương căn bản không thấy cô ta, vừa đi vừa lấy ra sách giáo khoa ở trong cặp, một giây cũng không ngừng liền bước vào phòng học, tìm vị trí bàn đầu ở giữa ngồi xuống, nghiêm túc đọc sách giáo khoa.
Lời Bạch Tuyết Vi chuẩn bị nói lập tức nghẹn ở cổ họng, cô ta đã lộ ra mỉm cười, không ít người đều nhìn ra cô ta muốn cùng Sở Tương nói chuyện, kết quả Sở Tương tựa như không nhìn thấy cô ta, liền như vậy đi qua trước mặt cô ta.
Cô ta khó xử hận không thể đào cái lỗ chui xuống ngay lập tức, nếu cô ta biết Sở Tương không để ý tới cô ta thì cô ta nhất định cũng coi Sở Tương như không khí!
Bạch Tuyết Vi cúi đầu đi vào phòng học, nữ sinh đi cùng cô ta nói Sở Tương hai câu, lôi kéo Bạch Tuyết Vi ngồi vào hàng sau cùng.
Sở Tương đọc nội dung hai trang sách giáo khoa, lấy ra di động gửi cho thư kí Lương xác nhận hành trình, hẹn xong địa điểm hai giờ sau gặp mặt mới đem điện thoại chuyển sang chế độ rung, ngẩng đầu chờ lão sư tiến vào giảng bài.
Tiết học này chính là kế toán học, Sở Tương phát hiện môn này cùng sổ sách công ty có chút liên quan nên học thực nghiêm túc. Lão sư nhận ra cô là người làm diễn đàn trường bùng nổ - Sở Tương nên tâm huyết dâng trào còn gọi cô trả lời mấy vấn đề, không nghĩ tới Sở Tương toàn trả lời đúng, vừa nhìn là biết có chuẩn bị bài.
Lão sư vừa lòng mà lộ ra tươi cười, trước lúc tan học còn nói: “Các em phải giống bạn Sở Tương học hành nghiêm túc, dụng tâm mới có thể hiểu được môn này. Tiết học tới, hy vọng mọi người đều có thể giống Sở Tương hôm nay trả lời đúng toàn bộ đáp án, tan học đi.”
Sở Tương nhìn thời gian, nhanh chóng đem sách giáo khoa cất vào trong balo. Cùng cô cách một vị trí có bạn nữ sinh nhìn cô lấy hết can đảm nói: “Sở Tương, cậu thật đáng yêu a!”
Ở thế giới này lần đầu tiên Sở Tương nghe thấy có người khen cô, đối với bạn học thiệt tình mà cười một cái, “Cảm ơn.”
Nữ sinh kia cùng vài vị nam sinh nữ sinh bên cạnh đều sửng sốt, lúc trước bọn họ cũng thừa nhận Bạch Tuyết Vi tươi cười thực đẹp, làm người thực thoải mái, rất có lực hấp dẫn, không tự chủ được liền mỉm cười. Nhưng khi Sở Tương cười, nụ cười của cô như ánh nắng tươi sáng, nhiệt tình dào dạt, lộ ra ánh sáng tự tin không gì sánh kịp, làm cho người ta căn bản không dời được ánh mắt.
Trước đây, bọn họ cũng không cảm thấy một người tươi cười có thể có sức cuốn hút như vậy. Sở Tương ngày thường đều rất ít cười với họ, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô thiệt tình tươi cười như vậy, lập tức có người lớn mật nói: “Sở Tương cậu nên cười nhiều hơn, cậu cười rộ lên quá đẹp.”
“Đúng vậy Sở Tương, cậu so minh tinh còn đẹp hơn, tớ có dự cảm, cậu sẽ trở thành nữ thần vườn trường!”
“Cảm ơn các cậu.” Sở Tương lại đối bọn họ cười cười, cầm balo đứng lên: “Tớ có hẹn, đi trước nhé, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.” Các bạn học gần đó cười đối với cô vẫy vẫy tay, cảm thấy cô cũng không phải rất khó tiếp cận, người còn khá tốt.
Lúc này nữ sinh bên cạnh Bạch Tuyết Vi đột nhiên lôi kéo Bạch Tuyết Vi chạy đến trước mặt Sở Tương, ngăn lại cô nói: “Sở Tương, cô có ý tứ gì? Vừa rồi thấy Vi Vi liền giả mù, lúc này lại biết cùng người khác nói chuyện? Cô vì cái gì bị Diệp Thần đá, chính cô rõ ràng, lại nói cô không phải cầm phí chia tay sao? Cô dựa vào cái gì thái độ với Vi Vi?”
Bạch Tuyết Vi vội vàng kéo cô ả: “Không có, không có phí chia tay, đừng nói bậy.”
Sở Tương dừng lại bước chân: “Cô là ai?”