Bên ngoài, đèn đường vẫn sáng. Chỉ có ánh sáng trong căn phòng ngủ tràn ngập hương sắc mị tình vừa được bàn tay của một người đàn ông tắt đi.
Đèn không tắt hẳn, chỉ tắt bớt đèn sáng, chừa lại đèn ngủ. Vương Tuấn Triết nhanh chân sải bước trở về giường ngủ, đồng thời cởi phăng chiếc áo sơ mi trên người xuống, rồi hờ hững ném xuống sàn nhà.
Những vật vướng víu trong giây phút quan trọng, đều là đồ bỏ đi.
Đôi chân dài một mét hai hạ xuống mặt nệm mềm mại, anh bò tới chỗ cô gái đang nằm, hiên ngang ở phía trên áp xuống, để hai thân thể được song song nhau, để cô thấy tấm thân tráng kiện đến mê li của anh.
Làn da săn chắc, cơ thịt rõ nét, chạm vào là chẳng muốn rời xa. Cô thích cái gì đó mạnh mẽ, nam tính, còn anh thích vật non mềm như miếng đậu hũ non sóng sánh, ướm vào là vừa tay.
Chiếc váy ngủ hững hờ trên người nữ mảnh mai, được Vương Tuấn Triết cởi bỏ. Giờ chỉ còn hai mảnh nội y che đậy hai vùng nhạy cảm. Nhưng rất nhanh, anh lại đem chiếc áo bra kia ném sang một góc.
Nhụy hồng run rẩy trong không trung, được trêu chọc lại hừng hừng khí thế ngoi đầu trỗi dậy. TY anh xoa nắn đều đặn, bên vân vê, bên bóp đến không rõ dị dạng tròn, méo.
Vương Tuấn Triết quỳ gối trên nệm, ở giữa cặp đùi rắn chắc là thân thể ngọc ngà của người phụ nữ. Hai hạ thân không hẹn nhưng va vào nhau tại cùng một điểm. Cái thứ xù xì, cứng ngắt của anh đang đội quần nhô lên, cạ cạ vào nơi ngã ba tam giác có vùng thịt múp míp của cô, vô tình tạo nên cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lạ thường.
"Ah~... Anh xoa nhẹ thôi, hỏng hết của em bây giờ."
"Không hỏng được đâu! Anh xoa nhẹ mà!"
Miệng nói tay làm, nhiệt tình vân vê, đến khi cảm thấy chưa đủ, anh lại cúi xuống dùng đầu lưỡi trêu hoa ghẹo nhụy, làm cho ướŧ áŧ như bôi lêи đỉиɦ đồi một lớp tinh dầu bóng loáng, khiến đôi phương ưỡn ẹo, rêи ɾỉ không yên.
"Ưʍ...ah~..."
Thanh giọng mềm mại, kiều suyễn văng vẳng bên tai, là một cơn gió thúc đẩy ngọn lửa tình rực cháy trong lòng người đàn ông.
Anh hạ thấp cơ thể hơn, để được cọ xát với từng tấc da thịt nóng bỏng trên người cô gái. Dùng cả cơ miệng gặm lấy bông hoa trắng sứ, mυ'ŧ nhẹ từng hồi như kɧıêυ ҡɧí©ɧ quả ngon tiết ra dịch ngọt.
Bàn tay mang theo hơi ấm, vuốt nhẹ từ đùi lên vòng eo thon thả, chuyển động đến đâu, cô rạo rực đến đó.
Cơ thể cô đang căng lên bởi lý trí bị thúc ép đến thăng hoa tình ái. Đưa tay chạm vào người anh, cô vuốt ve tấm lưng cường tráng, một động tác vô ý nhưng khiến Vương Tuấn Triết không thể chống lại cơn ham muốn.
Ngồi thẳng dậy, dùng tay dứt khoát xé rách chiếc quần tam giác bằng ren màu đen quyến rũ còn xót lại trên người cô gái. Tiện thể tự thoát y cho chính mình, song anh lập tức di chuyển xuống dưới, để khuôn mặt chạm tráng với nơi tư mật của người phụ nữ.
Anh dang nhẹ cặp chân thon ngọc ra, từ từ tiến tới, khám phá đóa hoa mỹ lệ đang thẹn thùng ngủ quên trong khu rừng hoang vắng.
Ở nơi đó có hương thơm kỳ lạ nhưng mê hoặc lòng nhân. Khi mùi hương xộc vào cánh mũi, nó thôi thúc anh phải tiến tới thật gần hơn nữa, để được tận mắt chiêm ngưỡng một vùng da thịt hồng hào, non dại.
Lần trước vội vàng nên anh không kịp nhìn kỹ, lần này thấy rõ lại không nỡ rời mắt nhìn sang hướng khác.
"Anh định làm gì? Đừng hôn vào nơi đó nha, nó...nó không được sạch đâu anh..."
Thiên Kim thẹn thùng nhắc nhở, trên mặt còn hiện rõ hai từ hồi hộp. Nhưng lúc đó, cô đâu biết ở phía dưới, người đàn ông ấy đang cong môi mà cười.
"Em không nhìn thấy, sao biết nó không sạch? Vả lại anh đang thấy thơm, thơm hơn cả mùi hương trên cổ em!"
Nói xong, Vương Tuấn Triết liền tiến tới. Anh dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình miết nhẹ một đường trên, dưới, trái, phải ở cánh hoa mỏng manh như cánh hồng vừa nở. Hai bên là vách thịt trắng mịn, non mềm.
"Ah~...ưʍ...em...em không thể chịu được..."
Cô rêи ɾỉ trong sung sướиɠ, ngại ngùng muốn khép chân chống đỡ sự cản phá vượt mức quy định này của anh, nhưng không thể. Vì anh đang dùng tay ngăn cản, nên vẫn cứ ngang nhiên thao thao trong một động tác liếʍ láp nhựa mật ở đóa hoa kiều lệ.
Anh càng phóng túng, cô càng phê pha. Miệng hoa nhỏ từ lâu đã tuôn tràn d.ịc.h mật. Khi anh đẩy nhanh tốc độ, cô không thể nào nằm yên, ở chỗ đó có thủy xuân tràn ra nhiều hơn.
Kɧoáı ©ảʍ dâng cao, đưa đầu óc cô chìm vào mụ mị, cô không thể can ngăn anh, cũng không biết làm gì khác hơn, chỉ biết cắn môi cảm nhận, mi mắt khép hờ như kẻ nghiện đang trong cơn phê thuốc.
Nhưng đây, Thiên Kim không nghiện thuốc, mà cô nghiện anh. Nghiện người đàn ông đang khiến cô ưỡn ẹo không yên, khiến cả người cô cứ phải nhấp nhô chuyển động, da thịt râm ran nóng như có lửa hơ qua.
Bụng dưới truyền tới cuồn cuộn cơn rạo rực, như muốn có gì đó khỏa lấp vào khoảng trống để thỏa mãn được cảm giác hiện tại.
Đầu lưỡi điêu luyện của anh đánh trận nhanh hơn, đến khi dịch thủy trong suốt tràn ra, anh nghe thấy hơi thở ngắt quãng của cô, mới đành lòng đưa lưỡi rời đi, với nụ cười tà mị hiện hữu trên môi.
Lúc đó, là lần đầu tiên trong đêm nay cô được anh đưa đến thăng hoa cao trào. Cơ thể run rẩy, mồ hôi lấm tấm, nhưng thật sự sung sướиɠ hơn hẳn bất cứ lúc nào.
Trong tầm mắt vẫn còn hoang dại, cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người ấy. Anh cười ngọt ngào, rồi khẽ đặt lên môi cô nụ hôn mang tên trân trọng.