Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 14: Chương 14

Vương Lam cậu ấy sao vậy, không phải trước đó đang rất bình thường sao?

Lạc My: "Vương Lam, có chuyện gì à?"

Vương Lam thở dài: "Cậu nghĩ xem, gia cảnh của phu thê Lục đại ca không tốt, hiện nay lại phải nuôi thêm hai người chúng ta.

Buổi sáng ăn xong lại phải lo đến buổi trưa, mỗi ngày trôi qua như vậy... tớ thấy chúng ta đang tăng thêm gánh nặng cho Lục đại ca."

Đúng là chuyện này không thể xem nhẹ, nhà người ta đã khó khăn, đột nhiên có thêm hai người, đã thế, còn là hai người không có chút kinh nghiệm gì về làm nông, haiz...

Lạc My: "Theo cậu, chúng ta nên làm gì?"

Nếu chúng ta đang ở cùng thời không với nhau, có lẽ bọn mình sẽ có thể giúp được họ.

Nhưng bây giờ, mình còn không lo nổi cho bản thân, thì có thể giúp ai được chứ!

Thời cổ đại này, trước đó mình cũng chưa trải qua bao giờ, đột nhiên tiến vào, làm mình thấy vô cùng kì lạ, nói đến cách kiếm sống ở nơi đây, thật không biết làm việc gì đem về tiền bạc.

Vương Lam suy nghĩ khá lâu: "Tạm thời, tớ cũng không biết làm gì để giúp họ cải thiện cuộc sống.

Trước mắt, chúng ta cứ đi dạo một vòng trong thôn trước, sau đó suy nghĩ tiếp."

Lạc My đồng ý với quyết định của Vương Lam, hai người tiếp tục đi về phía trước, đường đi trong thôn không tính là khó đi.

Nhưng do là thôn xóm bình thường, nên đường vẫn là được đắp bằng đất.

Nếu trời mưa, sẽ không tránh khỏi bùn đất bị dấy lên, may mắn là hôm nay trời nắng rất đẹp, còn có chút nóng bức nữa. Có thể hiện tại là vào mùa hè hay không?

Nhìn đến bùn đất dưới chân, Vương Lam mới phát hiện rằng từ lúc xuyên qua đến giờ, mình và Lạc My đều đang đi trên đôi giày ở thế giới hiện đại.

Đôi mà Vương Lam đang mang là đôi giày thể thao, còn đôi của Lạc My là dạng bít mũi, đế cao...

Trong hoàn cảnh này, có vẻ không được hợp cho lắm, đã vậy hai đôi giày này lại vô cùng đẹp đẽ.

Đối với thôn dân ở đây, chắc chưa ai được nhìn thấy, không phải nói là ở cả thời không này... cũng chưa một ai thấy qua.

Nếu quý hiếm và xinh xắn như thế vậy... không chừng đem ra tiệm cầm đồ để bán, có khi còn được giá rất cao nha.

Suy nghĩ là vậy, nhưng Vương Lam tạm thời coi đây là phương pháp dự trù đầu tiên.

Vương Lam: "Lạc My, đôi giày chúng ta đang đi, sợ là sẽ gây không ít sự chú ý, chi bằng hãy quay về nhà trước."

Theo phản xạ nhìn xuống chân, Lạc My ngỡ ngàng về đôi giày của mình, giờ phút này nó trông hơi mất vệ sinh nha, một đêm lạc đường trong rừng chạy điên cuồng, nếu không phải loại hàng cao cấp bền bỉ, e là đã đứt mất rồi đi.

Phải nói, đây là một trong những đôi giày mà mình thích nhất a, còn là mẫu thiết kế riêng nữa, ai da... hiện tại thật thê thảm quá.

Lạc My: "Đúng vậy, nó quá dơ, mọi người nhìn vào sẽ đánh giá chúng ta, mau về chà sạch sẽ đã."

Câu chuyện đang đi về hướng khác thì phải: "Cậu đang nghĩ đi đâu vậy, ý tớ là... phong cách và hình dáng của hai đôi giày này, quá khác biệt so với người ở đây.

Mang đi sẽ tạo chú ý không hay... cho nên về thôi."

Thì ra ý của Vương Lam là đây, cậu ấy rất tinh tế đến tiểu tiết nhỏ như vậy, cũng không bỏ sót.

Vào thời điểm này chắc hẳn những nam nhân trong thôn đã ra đồng làm việc, không thì cũng sẽ lên rừng kiếm củi giống như Lục đại ca, ở nhà hầu hết là còn mẹ già, thê tử và hài tử.

Bọn họ đều là nữ nhân, đối với ánh sáng mặt trời sẽ không thích, vì vậy buổi trưa nếu không có chuyện gì gấp rút, họ luôn hạn chế bước ra đường.

Do đó mà hai người Vương Lam và Lạc My, thuận lợi di chuyển trở về nhà, mà không một ai hay biết.

Mặc dù chưa đi quá xa, nhưng với sự không để ý của Lạc My, và tài năng lạc đường trong mọi tình huống của Vương Lam, thì bọn họ xém chút thành công không tìm được đường về nhà.

Khoảng một tiếng tìm tòi đi lại mấy vòng, cuối cùng bọn họ đã đứng trước cửa nhà.

Đẩy cửa rào bước vào khoảng sân trống trãi, Vương Lam nhanh chân ngồi xuống chiếc ghế trúc nghỉ ngơi.

Thật là quá mệt đi, lâu ngày không vận động cơ thể kiểu như thế này rồi, làm cho con người ta thích nghi không kịp.

Bên này Lạc My cũng ngồi xuống chiếc ghế còn lại thở hổn hển, ngày thường toàn di chuyển bằng xe ô tô, nếu có tập thể dục cũng không chọn đến mức cao cấp như thế này a.

Lạc My: "Mệt quá đi, tớ ngồi nghỉ một lát đã."

Ngồi bên cạnh nhau nghỉ ngơi chưa đầy bao lâu, thì Phương đại tẩu từ trong nhà đi ra.

Chẳng là Phương đại tẩu nghe thấy có tiếng nói chuyện trong sân nhà, không nghĩ là hai người Vương Lam quay lại nhanh đến vậy.

Nhưng để chắc chắn, nàng ta vẫn muốn đi ra để xem thử là ai.

Phương đại tẩu: "Các muội đã về, không phải nói sẽ đi một vòng quanh thôn sao?"

Lạc My: "A... bọn muội cũng đã đi được một đoạn khá xa, sau đó lại phát hiện có chuyện quan trọng hơn, nên đành phải quay về giải quyết trước."

Hai người muội ấy, có chuyện gì quan trọng đến thế?

Không để Phương đại tẩu đoán ý, Vương Lam liền trả lời: "Thật ngại quá Phương đại tẩu, nhà chúng ta có còn giày hay không?

Bọn muội muốn đổi sang một đôi khác."

Lạc My: "Đúng nha, đôi này muội đã mang rất bẩn rồi, muội muốn đem chúng đi giặt sạch."

Nghe qua lý do làm hai người phải nhanh chóng quay về, chính là muốn đổi giày, nhưng nói ra thật xấu hổ.

Nhà ta làm gì còn đôi giày nào khác để bọn họ thay đổi. Ngoại trừ hai đôi giày rách kia của ta...

Phương đại tẩu vô cùng khó xử: "Thật xin lỗi, gia cảnh nhà chúng ta không được tốt lắm, cho nên... không có nhiều giày."

Nhưng không vì vậy mà Phương đại tẩu bỏ lơ bọn họ, nàng ấy nói nếu bây giờ... hai người bọn họ muốn giặt sạch giày, thì để nàng ra con sông nhỏ ngoài thôn giặt cho họ

Thời gian nàng đem giặt và chờ đến khô, thì các nàng có thể ở nhà, đừng đi ra ngoài là được.

Lạc My nhận thấy tình hình thật không khả quan, nhưng trước mắt đây đã là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên, ban đầu vì bọn ta không muốn gây chú ý nên mới muốn thay ra, bây giờ giày cũng không có để đổi, dù là có giặt cũng sẽ phải mang lại.

Không lẽ, bọn ta phải ở trong nhà mãi thôi sao? Lạc My đưa ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, nhìn qua Vương Lam.

Phía Vương Lam cũng đang bận suy nghĩ về chuyện này.

Vốn ý định của mình là đem hai đôi giày đi bán, thu về một ít ngân lượng, vừa có thể tạm sống qua ngày, vừa có thể giúp đỡ một ít cho phu thê Lục gia.

Nhưng hiện tại giày thay ra cũng không có, làm sao mình có thể đem hai đôi giày này lên trấn trên để bán.

Là một người thừa kế trong tương lai của gia tộc, Vương Lam tất nhiên hiểu rõ thương trường.

Vẻ bề ngoài vô cùng quan trọng, không phải ở người bán mà còn ở người mua, nếu muốn bán được món hàng quý hiếm này với giá cao, thì người đi bán phải có phong thái càng tôn quý, tự nhiên món hàng sẽ được nâng giá trị.

Vương Lam bắt đầu dò hỏi Phương đại tẩu, một đôi giày mà ngày thường thôn dân ở đây mang, còn nữa quần áo loại bình thường và loại đắt tiền ở trấn trên, thì mất bao nhiêu tiền.

Phương đại tẩu tuy rằng hiếu kỳ, nhưng cũng trả lời thành thật tất cả câu hỏi của Vương Lam.

Người thắc mắc nhất chính là Lạc My a, cô không biết con bạn thân của mình đang dự tính cái gì đâu?

Nói được một lúc về y phục và giá cả ở nơi đây, Vương Lam khéo léo chuyển chủ đề đi sâu vào chuyện mà cô muốn hỏi nhất.

Mỉm cười nhẹ nhàng tạo thiện cảm đến mức độ cao nhất: "Phương đại tẩu, bọn muội không chỉ là người từ nơi khác đến, mà còn là..."

Chưa nói được hết câu, Vương Lam đã bị Lạc My nhoài người bịt miệng, ngăn cản không cho cô nói tiếp.

Bộ cậu ấy định kéo thêm phiền phức hay sao? Mà lại đi nói mấy chuyện quan trọng như vậy, cho Phương đại tẩu nghe a.

Phương đại tẩu chú ý đến hành động và vẻ mặt đầy lo sợ của Lạc My, mà lòng đầy lo sợ, nàng lo lắng... lỡ như hai người bọn họ có thân phận gì đó đặc biệt thì... thật khó xử.

Dùng sức gỡ tay của Lạc My ra khỏi miệng mình, Vương Lam nhẹ vỗ vai Lạc My, xem như làm động tác trấn an tinh thần cho đồng đội.

Vương Lam: "Không cần lo sợ, chuyện này cũng không phải xấu xa gì, mà không dám để mọi người biết.

Thật ra gia tộc của bọn muội, nhiều đời đều sống ở những nơi thế ngoại đào viên, xa cách với người đời bên ngoài.

Vì vậy, khi bọn muội bước chân ra thế giới bên ngoài vô cùng xa lạ, mọi thứ đều không hiểu rõ, chỉ là muốn Phương đại tẩu cho biết vài chuyện để tiện bề hòa hợp với mọi người.

Lạc My tỉ ấy trong lòng có chút lo sợ, đã làm đại tẩu lo lắng."

Sau khi Vương Lam giải thích qua, Phương Mạn dường như bình tâm trở lại, không có gì nghiêm trọng thì tốt.

Còn Lạc My thì ngơ người ra, từ khi nào mà Vương Lam có thể đạt đến trình độ diễn kịch nhập tâm như vậy.

Phương đại tẩu: "Muội muốn biết những gì, thì cứ hỏi, chỉ cần là điều ta biết, tất cả sẽ trả lời cho muội, tuyệt đối không giấu giếm."

Hai người bọn họ gật đầu, Vương Lam bắt đầu hỏi: "Không biết là triều đại hiện tại là do ai nắm giữ, ngoài ra còn có bao nhiêu nước gần kề?"

Phương đại tẩu nói nhỏ: "Bây giờ thiên hạ thuộc về người họ Tề, lấy hiệu là Dương Thiên quốc.

Xung quanh chúng ta còn khá nhiều nước lớn nhỏ khác nhau, ta chỉ biết được bao nhiêu đó.

Thứ lỗi cho ta chỉ là thôn nữ, chưa từng học qua nhiều sách vở, cũng không đi xa khỏi nơi này, cho nên... những chuyện ngoài kia, ta cũng không biết rõ."

Vương Lam rất hiểu tâm trạng của Phương đại tẩu bây giờ, trên thân phận là người giảng giải lại không biết được bao nhiêu, so với người bước ra từ trong nơi thâm sâu như bọn họ, cũng không tốt hơn là bao.

Lạc My: "Không sao, không sao... tẩu biết được những gì đều đã nói với bọn muội, tình cảm như vậy thật trân quý."

Vương Lam tiếp lời: "Đa tạ đại tẩu đã chỉ giáo.

Bọn muội chỉ cần biết những điều này là quá đủ, có biết thêm nữa... cũng không liên quan đến chúng ta."