Quỷ Y

Chương 1: Vị bác sĩ không đúng đắn

Mùa xuân, năm 2043.

Trên con phố buôn bán duy nhất của thị trấn An Bình, trong một quán lẩu nhỏ, Bạch Chỉ ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa nghe người bạn cũ của ba cằn nhằn.

"Dựa vào y thuật của cháu, cháu có thể làm bác sĩ trưởng ở bệnh viện của chú, vì cái gì lại về quê mở phòng khám chứ?"

"Nhìn thấy vết nứt trên bầu trời không? Nó quá gần chỗ của cháu, nếu nó mở ra lỗ đen gì đó thông với thế giới khác, hôm nào đó lại có người ngoài hành tinh xuất hiện thì sao, cháu ở chỗ này chính là không an toàn!"

"Anh trai của cháu đã mất tích, nếu cháu lại xảy ra chuyện gì, chú biết ăn nói với ba mẹ của cháu như thế nào đây hả?"

......

Bạch Chỉ không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên trời xuất hiện một vết nứt màu đen, giống như một vết sẹo gớm ghiếc xé nát bầu trời, đè nặng lên đầu mọi người.

Mới đầu, khe nứt này quả thực khiến người ta hoảng sợ, sau mấy năm không có chuyện gì xảy ra, người dân cũng trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ là trong mắt những người lớn tuổi, sự bất thường là nguy hiểm, những gia đình có điều kiện ở trấn nhỏ đều dọn đến thành phố lớn sinh sống, rời xa vết nứt.

Một dĩa thịt bò béo bở đã hết, thấy đối phương vẫn còn luôn miệng thuyết phục, Bạch Chỉ bất đắc dĩ hỏi: "Chú Vu, chú không đói bụng sao?"

"À, đói", Vu Hưng Chí ăn xong hai miếng lại muốn tiếp tục, Bạch Chỉ buông chiếc đũa, "Chú Vu, tim của chú có vấn đề, chú đã đi bệnh viện xem chưa?"

Vu Hưng Chí sắc mặt hơi đổi, "Sao cháu biết được?"

Bạch Chỉ nhìn sắc mặt của y, "Môi chú tái nhợt, nói chuyện hụt hơi. Vừa rồi lúc bắt tay, cháu phát hiện lòng bàn tay của chú lạnh lẽo, mạch đập chậm và yếu. Chú nhìn cháu ăn nhưng lại lặng lẽ xoa bụng hai lần, chứng tỏ chú không phải không thích ăn, mà là chú bị chướng bụng.

Chú nhún vai trái bốn lần trong năm phút, hẳn là khi hưng phấn thì sẽ đau, thậm chí còn liên lụy đến đằng sau vai trái. Theo trung y, đó là tâm khí yếu và đờm đυ.c. Theo Tây y, chú có bệnh tim."

Mỗi lần Bạch Chỉ nói ra một câu, Vu Hưng Chí đều giật mình, y cười khổ nói: "Cháu nói rất đúng, chuyện này chú đã phát hiện vào tháng trước, lúc chú lo lắng, tim liền cảm thấy không khỏe. Chú đã nhờ đến các chuyên gia trong bệnh viện của chú kiểm tra, lúc nào trong người cũng mang theo thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh, bình thường không gặp chuyện gì kích động thì sẽ không sao."

Bạch Chỉ nhận xét đúng trọng tâm: "Các chuyên gia trong bệnh viện của chú không có chuyên môn về y học gì cả."

Vu Hưng Chí: "......"

Bệnh viện của y, nói thế nào cũng là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở địa phương, ai đã từng đến đó đều nói tốt.

Bạch Chỉ giơ tay ra hiệu cho đối phương duỗi tay qua, lại cẩn thận bắt mạch, "Nếu Tây y không có tác dụng, vậy thử trung y xem. Cháu sẽ viết cho chú một đơn thuốc, chú hãy tự mình lấy thuốc, một tháng nữa chú sẽ bình phục."

Vu Hưng Chí càng thêm tiếc hận, Bạch Chỉ là một thiên tài y học, khi còn nhỏ, cậu liên tiếp nhảy lớp dưới con mắt ghen tị và đố kỵ của bạn bè đồng trang lứa, sau khi lớn lên thì biết đến y học, cậu gặp một lần thì đã không quên được, vừa học liền biết.

Nghe nói cậu không chỉ tinh thông Tây y và trung y, mà còn tinh thông cả Miêu y, thổ y, y học Tây Tạng, thậm chí còn có nghiên cứu qua về tâm lý học và pháp y, 23 tuổi liền tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại Học viện Y tế Hoa Hạ, sau khi tốt nghiệp lại chạy về quê mở phòng khám, đứa nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?

Chú Vu đột nhiên nhận ra, "Cháu chắc không phải muốn chờ anh cháu trở về đi?"

Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, "Nếu anh ấy trở về, anh ấy nhất định sẽ về nhà trước. Mười ba năm trước, ba mẹ cháu gặp tai nạn ngoài ý muốn nên qua đời, xương cốt không còn, đến một ngôi mộ cũng không có. Năm năm trước, anh cháu mất tích, một nhà bốn người, chỉ còn lại bản thân cháu. Chú Vu, chú không nghĩ rằng mọi người trong gia đình của cháu đều có chung một số phận sao?"

Vu Hưng Chí khó hiểu, "Số phận gì?"

Khóe miệng Bạch Chỉ cong lên, giọng nói thanh nhã đầy ý cười, làm người khó biết cậu đang oán giận hay đang nói đùa, "Số phận mất tích đó, dù có chết cũng không tìm thấy thi thể. Nhiều lúc cháu tự hỏi, bọn họ có phải đang ở cùng nhau, bỏ cháu ở lại một mình hay không, tựa như lúc bọn họ nhặt được cháu, giống như cháu bị bỏ rơi vậy."

"Sao có thể? Họ yêu cháu đến nhường nào, cháu không phải không biết, đặc biệt là anh cháu, người khác đυ.ng một ngón tay vào cháu, cậu ta có thể liều mạng với người đó."

"Chà, cháu cũng cảm thấy không có khả năng, cho nên cháu muốn tìm anh trai, muốn nghe chính miệng anh ấy nói."

Ngoài ra, cậu có cảm giác ba mẹ cậu vẫn chưa chết, bọn họ còn sống, vẫn ở đâu đó trên thế giới này, chỉ là không thể về nhà thôi.

Vu Hưng Chí không yên tâm nói: "Cháu muốn tìm người giữa đất trời bao la này, cháu nhất định phải có tiền, phòng khám của cháu mới mở được một tháng, chẳng có người nào vô khám, cháu kiếm được tiền bằng cách nào bây giờ?"

Bạch Chỉ đưa đơn thuốc cho y, không nhanh không chậm nói: "Cháu đang khám online, chỉ cần có tiền cháu liền đi, còn có thể đăng thông báo mất tích của anh trai cháu khắp mọi nơi trên thế giới."

Bây giờ xuất hiện một nghề mới, bởi vì một số người không muốn nói về căn bệnh của mình, hoặc là người bệnh không muốn đi bệnh viện, có thể tìm bác sĩ trên app, tới nhà điều trị.

Kiểu bác sĩ này không bị ràng buộc bởi quy định nghề nghiệp, kiếm được rất nhiều tiền, có khi còn được khen thưởng. Chỉ là cứ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, sẽ hơi vất vả chút ít, miễn là có thể kiếm tiền, Bạch Chỉ sẽ không để bụng.

Khóe môi Bạch Chỉ hơi cong lên, đôi đồng tử xinh đẹp trở nên thâm sâu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù thi thể của anh cậu được chôn ở nơi đất khách quê người, cậu cũng muốn đào ra từng chút một những mảnh xương còn sót lại của anh cậu, mang theo bên người.

Không phải đã nói từ lâu rồi sao? Gia đình thì phải là một thể hoàn chỉnh.

Chú Vu cũng muốn nói với cậu về vấn đề an toàn cá nhân, thời này gái đẹp ra đường không an toàn, trai đẹp cũng không an toàn, cháu xem bệnh cho người ta, lỡ gặp phải người xấu......

Bạch Chỉ lập tức lấy ra danh thϊếp, nhiệt tình nói với chú Vu: "Chú ơi, nếu chuyên gia trong bệnh viện chú không thể chữa khỏi cho chú thì hãy tới làm bệnh nhân của cháu, đảm bảo lấy rẻ, có tiền liền trị, bảo đảm chữa khỏi tận gốc."

Chú Vu nhìn, mặt sau hóa ra là tìm người mất tích Bạch Cảnh Thần, bất lực lắc đầu.

Bạch Chỉ có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đường nét ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng không nhìn thấy huyết sắc, dưới hàng lông mi là một đôi mắt xám xanh, ôn nhu trong trẻo, cười lên là có thể làm người khác dỡ xuống phòng bị trong lòng.

Chú Vu chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Chỉ, lúc đó cậu mới được nhặt về, mới bốn năm tuổi, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, người bạo hành không biết mang tâm lý gì, đem toàn bộ xương cốt của cậu đánh gãy, da trên người bị lột tới 80%. Trong quá trình điều trị, cậu không khóc, không nháo, đôi mắt to như quả cầu thủy tinh vô cơ, tựa như một con búp bê Tây Dương xinh đẹp vô hồn.

Cậu sống sót đã tạo nên một kỳ tích của giới y học, điều càng thần kỳ hơn nữa là trên người cậu không còn một vết sẹo nào cả.

Không biết Bạch gia đã làm như thế nào mà bồi dưỡng tính cách của cậu tốt như vậy, có lẽ với cậu mà nói, sự ấm áp của gia đình là tất cả đối với cậu?

Nghĩ đến đây, Vu Hưng Chí không còn khuyên nhủ nữa, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Bạch Chỉ.

"Anh cháu trước đây đã đến tìm chú, nếu sau khi cháu tốt nghiệp đến bệnh viện chú làm, chú sẽ không đưa thứ này cho cháu. Nếu cháu không làm, liền đem cái này đưa cho cháu."

Bạch Chỉ mở ra, liếc mắt một cái liền nhận ra, anh trai cậu luôn đeo cái nhẫn đen này từ khi còn nhỏ, cái nhẫn này có thể phát sáng, có thể nói được, bên trong có khắc số 5.

Cái được trao cho cậu không có số.

Hơn nữa, trên cổ tay cậu vốn đã đeo một chiếc vòng tay màu đen, người nhà nói đeo cái này phòng khi thất lạc, còn nghiêm khắc nói với cậu, bất cứ lúc nào cũng không được phép tháo ra. Cũng không có số, nhưng ở giao diện có ba vạch đỏ.

Bạch Chỉ đeo thử, vừa khít với ngón trỏ trên tay trái của cậu, "A......" Vừa đeo vào, Bạch Chỉ liền cảm thấy ngón tay như bị điện giật.

Ngay sau đó, trong đầu xuất hiện một giao diện ảo: 【 Đang xác minh, vui lòng chờ trong chờ trong giây lát. 】

【 Xác minh thành công, hệ thống kích hoạt. 】

【 Chào mừng bạn đến với hệ thống hỗ trợ trí tuệ nhân tạo, hiện tại cập nhật thông tin ký chủ.

Họ tên: Bạch Chỉ

Tuổi: 24???

Thiên phú: Chữa bệnh +???

Giá trị tinh thần:???

Độ nguy hiểm: D......SSS??

Tình huống ký chủ đặc thù, dữ liệu đang được báo cáo...... Chặn dữ liệu! Kích hoạt chế độ ẩn! 】

Bạch Chỉ ghét bỏ, ngay cả tuổi tác cũng kiểm tra không chính xác, chắc để lâu quá nên hỏng rồi?

Độ nguy hiểm cũng thực thái quá, cậu chính là người tốt, cũng không làm việc gì phạm pháp, còn thường xuyên hăng hái làm việc nghĩa, không nhặt của rơi. Dưới sự giáo dục của cậu, tên côn đồ trên trấn cũng đã hoàn lương, trở thành một người tốt bụng.

Cậu cũng đặc biệt lương thiện, người đắc tội với cậu, vì để đối phương không phạm phải sai lầm lần thứ hai, cậu sẽ trị phục bọn họ một lần và mãi mãi, diệt trừ hậu hoạn về sau.

【 Họ tên: Bạch Chỉ

Tuổi: 24

Thiên phú: Chữa bệnh

Giá trị tinh thần: 699 ( cấp D)

Độ nguy hiểm: E ( vô hại)

Hoàn thành báo cáo! 】

【 Dựa theo thiên phú của ký chủ, bạn nên thực hiện các nhiệm vụ cấp E, hoàn thành một nhiệm vụ sẽ được thưởng 5 tích phân:

①: Ông tui, người đã bị liệt nửa người trong 20 năm, đột nhiên biến thành Spider Man, vượt nóc leo tường, bước đi như bay, trèo ra ngoài từ lầu 28, hiện tại tui cũng cực kỳ muốn leo! Tui có phải bị bệnh giống ông tui không?

②: Cứu mạng! Em gái của tui không biết từ đâu mua một bức tượng người cá, mỗi ngày đều ôm ngủ, tui để ý dạo này em ấy càng nhìn càng giống người cá!

③: Tui giới tính nam, 53 tuổi, tui cảm thấy tui đang mang thai, tui còn cảm giác được có mấy đứa nhỏ đạp đạp trong bụng tui, ừm..... Cho tui hỏi đàn ông có thể sinh con không? Bác sĩ có thể tới nhà tui đỡ đẻ được không ạ?】

【 Lời nhắc nhở thân thiện: Bạn có thể nhận tích phân bằng cách thực hiện các nhiệm vụ, tích phân có thể đổi lấy bất cứ đồ vật gì miễn là không bất hợp pháp, chẳng hạn như ô tô, nhà cửa, tiền bạc, vũ khí, nhu yếu phẩm hàng ngày. Ngay cả khi bạn có sức khỏe kém cần được thay thận, quốc gia sẽ ưu tiên hiến thận cho bạn. Điều quan trọng nhất là 1 tích phân có thể đổi thành 1000 tệ, rất thích hợp với những ký chủ đang thiếu tiền. 】

Bạch Chỉ bị chọc cười, nếu thư yêu cầu chữa bệnh của bệnh nhân là đúng thì bệnh nhân nhất định có vấn đề về não.

Còn về việc 1 tích phân có thể đổi lấy 1000 tệ, chẳng biết có đáng tin hay không. Này cùng quà tặng miễn phí có gì khác nhau đâu?

Có chú Vu ở đây, Bạch Chỉ không thể nghiên cứu thêm, tiếp tục ăn.

Không biết gần đây xảy ra chuyện gì, cậu rất dễ đói bụng, bụng gần no nhưng vẫn cảm thấy mình chưa no.

Cơm nước xong, Bạch Chỉ chủ động trả tiền, nhìn chi phí sinh hoạt anh trai mình để lại chỉ còn lại hai chữ số ít đến đáng thương, bác sĩ Bạch vẻ mặt ngưng trọng.

Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến lẩu, thịt nướng, cá hầm ớt, thậm chí đến cả bánh bao đông lạnh cũng chưa mua nổi.

Sau khi tạm biệt chú Vu, Bạch Chỉ đi bộ về nhà, nhà cậu cách đây ba con đường, ở một khu dân cư.

Lúc này trời đã tối, đáng lẽ đây là tháng trăng tròn xuất hiện đẹp nhất nhưng đáng tiếc lại bị vết nứt trên bầu trời nuốt chửng, chỉ để lại một vệt sáng không thể nhìn rõ, một chút ánh trăng cũng không có.

Đèn đường mờ khi tốt khi xấu, càng đi về phía nhà, ánh sáng càng mờ, cuối cùng đèn đường tắt hoàn toàn, không có lấy một tia sáng.

Bên đường có mấy ngôi nhà bị bỏ hoang, phần lớn đã bị sập, thỉnh thoảng trên đường sẽ có gạch ngói, không cẩn thận liền bị vấp ngã.

Trong bóng tối, Bạch Chỉ tránh được mọi trở ngại một cách chính xác, khi gần về tới nhà thì đột ngột dừng lại. Ở đây quá yên tĩnh, ngay cả mấy con chó hoang thường nằm trên đường nhìn cậu vào ngày thường cũng biến mất, điều này thật bất thường.

Cậu không biết rằng trong thời gian cậu đi vắng, một đội vũ trang đã lặng lẽ bao vây con phố.

"Chú ý, người nhiễm bệnh số 51 đã trốn đến con phố thứ bảy! Xác nhận lại một lần nữa, trên đường có người thường nào không?"

"Toàn bộ người trên phố đã rời đi, cũng may có khá ít người trên con phố này, họ đều rất phối hợp với chúng ta."

"Tốt, tỉ lệ biến dị một khi vượt quá 50%, bắn ngay tại chỗ." Người đàn ông trung niên ngồi trên xe cầm bộ đàm, lạnh nhạt ra lệnh.

Tỉ lệ biến dị vượt quá 50%, đồng nghĩa với cơ thể đã bị biến dạng, không còn lý trí của con người, chỉ muốn gϊếŧ chóc. Để bảo vệ người thường, chỉ có thể đem người biến dị gϊếŧ chết.

"Không tốt! Có người đột nhập!" Nhân viên an ninh nhìn thấy Bạch Chỉ vừa lướt qua trong màn hình giám sát, khẩn trương đứng dậy.

Người đàn ông trung niên lạnh mặt, "Không phải anh nói toàn bộ người trên phố đều được chuyển đi rồi sao?"

Người thanh niên sốt ruột giải thích: "Chúng tôi đã cho rời đi hết rồi, đến chó hoang còn bị chúng tôi lôi đi, người kia có thể không biết đến việc này nên đã trở về."

"Chủ nhiệm Ngô, không thấy người kia ở trên đường nữa! Cậu ta trèo lên bức tường cao 2,5m rồi!"

Nhà Bạch Chỉ ở ngay đầu đường, lầu 1 là phòng khám, lầu hai là nơi ở, cậu nhảy qua mấy bức tường, từ cửa sau về đến nhà, đóng cửa lại, cách ly với cái lạnh bên ngoài.

Lúc này, người nhiễm bệnh số 51 đã đến gần phòng khám, cánh tay hắn đã biến dạng, cánh tay méo mó giống như hai cái xúc tu, mảnh mai vặn vẹo, trên người đầy những lỗ máu, vết máu đã đông đặc, dính dính trên người, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Hắn tên Trịnh Tiêu, sau khi đi công tác trở về, trên người đột ngột xảy ra dị biến.

Đồng tử của hắn biến thành hai, hai tay biến thành xúc tu, trên người mọc đầy mắt. Một nhóm người mặc đồ bảo hộ xông vào khách sạn hắn lưu trú giơ súng lên, muốn đem hắn đi.

Hắn thấy những người đi cùng mình trên một con thuyền đều xảy ra dị biến, có người bị đánh chết, có người bị còng tay xích chân, đặt vào một cái rương sắt bị khóa kín, không biết bị đem đi nơi nào.

Trực giác nói cho hắn biết, bọn họ sẽ chết.

Trịnh Tiêu không muốn chết!

Hắn đả thương những kẻ bắt giữ mình, bẻ cong súng bọn họ và nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Hắn trốn trong một góc bẩn thỉu, chui vào những kẽ hở trên đường phố, hắn không biết mình có thể trốn ở đâu, cũng không biết bản thân có thể trốn đến khi nào.

Thân thể biến dạng càng ngày càng nghiêm trọng, ý chí sụp đổ từng chút một, Trịnh Tiêu tức giận nghĩ: Đều là lỗi của bọn họ! Vì cái gì không tha cho mình chứ?

Hắn chỉ là muốn về nhà thôi mà, tại sao không thả hắn chứ?

Gϊếŧ bọn họ, chỉ cần gϊếŧ bọn họ, ai cũng không thể ngăn mình về nhà!

Hai mắt Trịnh Tiêu dần dần đỏ lên, tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh.

Nhân viên đo lường nhìn con số màu đỏ trên máy dò không ngừng tăng lên, nhanh chóng báo cáo: "Giá trị ô nhiễm của người nhiễm bệnh số 51 đã tăng lên 300, tỉ lệ biến dị trong cơ thể là 67%."

Người đàn ông trung niên gương mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tổ chiến đấu, ưu tiên giải quyết số 51, mặc kệ người xông vào!"

Cơ thể Trịnh Tiêu vặn vẹo thành một tư thế quỷ dị, sau khi né được vài phát súng, hắn ta sững sờ nhìn phòng khám.

Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng con đường dưới chân hắn, phảng phất như có một loại thần lực nào đó lặng lẽ xoa dịu dây thần kinh đang hoảng loạn của hắn.

Ma xui quỷ khiến, hắn vươn bàn tay đã biến thành xúc tu, đẩy cửa ra.

【 Nhiệm vụ bất ngờ! Chữa bệnh cho bệnh nhân đến khám, khen thưởng 5 tích phân! 】

Bạch Chỉ mừng rỡ đứng lên, may mắn như vậy sao? Sau một tháng mở cửa cuối cùng cũng có người bệnh đến khám, hay là lấy gấp đôi phí tư vấn nhỉ?