Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình

Chương 4.

Chỗ tôi đang nằm vẫn là căn phòng có treo bức ảnh nọ, nhưng đã được Tiêu Thần cho người trang trí thành phòng tân hôn. Không phải có hoa hồng, rượu và nến như bình thường, mà khắp căn phòng được giăng đầy những dải lụa đỏ thẫm. Trên người tôi cũng đã là một bộ đồ mới, không biết đã được thay từ bao giờ. Nó không phải bộ váy cưới mà là bộ hỉ phục màu đỏ.

Chuyện quái quỷ gì đây?

Cửa phòng mở ra, Tiêu Thần ăn mặc chỉnh tề, trông rất đạo mạo, mỉm cười đi vào:

“Chú rể, à không, tân lang của con sắp đến rồi đấy.”

Toàn thân tôi run lên, nổi đầy một mảng da gà:

“Con không muốn… không muốn…”

Tiêu Thần vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng trông bệnh hoạn và đáng sợ vô cùng:

“Nếu con không muốn, người cha này cũng chẳng giữ lại kẻ vô dụng như con làm gì.”

Nói rồi ông ta nhàn nhã bước ra ngoài. Tôi nghiến răng căm hận, chờ tiếng bước chân của ông ta đi khuất thì vùng người dậy, lao ra khỏi phòng nhằm thoát thân. Nhưng lập tức có hai cánh tay to lớn từ hai bên chặn tôi lại, là hai tên vệ sĩ đứng sừng sững canh cửa. Tôi bất lực ngồi thụp xuống, không chỉ căm hận Tiêu Thần đối xử bạc bẽo với mình, mà còn nghi ngờ cái chết của mẹ tôi năm xưa có liên quan đến ông ta.

Đúng lúc này có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

“Hai anh vệ sĩ, tiểu thư cả ngày chưa ăn gì rồi, có thể cho tôi mang đồ ăn vào cho tiểu thư không?”

Tôi ngẩng lên, là một cô bé hầu gái chừng mười lăm mười sáu tuổi, trông nhút nhát sợ sệt. Hai tên vệ sĩ nhìn bộ dạng xơ xác thảm hại của tôi, sợ tôi đói lả ngất ra đó, miễn cưỡng cho cô bé vào.

Tôi được cô bé đó dìu vào, đưa cơm tận miệng, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nuốt cơm.

“Tiểu thư, cô bỏ mặc mình thế này, thiếu gia Mộ Tinh làm sao yên lòng mà nhắm mắt được…”

Một câu này khiến tôi hoàn toàn bừng tỉnh.

“Em là người của Mộ Tinh?”

“Phải, tiểu thư, em là người của thiếu gia Mộ Tinh cài vào nhà họ Tiêu, để chăm sóc cho cô. Nhà họ Tiêu chẳng có ai thật lòng quan tâm tiểu thư đâu, cha ruột của cô cũng chỉ coi cô như một công cụ để gả cho quỷ thôi…”

Gả cho quỷ… sao cô ấy lại biết tôi bị ép gả cho quỷ? Chuyện này chỉ có tôi và Tiêu Thần biết mà?

“Tiểu thư, là thiếu gia Mộ Tinh hiện hồn về báo mộng cho em.”

Cô bé giàn giụa khóc, có vẻ rất thương tâm vì cái chết của Mộ Tinh.

“Tiểu thư, thiếu gia Mộ Tinh là ân nhân của em, em phải hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy là bảo vệ cô. Còn cả cái chết của cậu ấy nữa, tuyệt đối không phải là tai nạn bình thường đâu! Tiểu thư, cô nhất định phải báo thù cho thiếu gia!”

Nghe đến cái chết của Mộ Tinh là lòng tôi lại áy náy không thôi.

“Em tên là gì?”

“Em là Tiểu Ngọc.”

Tiểu Ngọc nói, Mộ Tinh hiện hồn về nói với em ấy, Tiêu Thần thật sự có liên quan đến cái chết của mẹ tôi năm xưa. Tôi có hỏi, sao anh ấy không báo mộng cho tôi, thì Tiểu Ngọc nói, Mộ Tinh không thể đến gần tôi được, vì bị người đàn ông kia ngăn cản.

Chính là người mà đêm nay tôi phải cưới.

Tiểu Ngọc ra ngoài rồi, còn lại mình tôi ngồi co ro, thấp thỏm chờ người kia đến. Từng giây từng phút trôi qua, tôi chứ lo lắng chờ, cho đến khi kim đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm.

Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cảnh tượng như bên ngoài đột nhiên nổi gió ầm ầm rợn người, rồi cửa sổ bật tung, người đàn ông nọ từ cửa sổ tiến vào… Nhưng không, khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, động tĩnh duy nhất trong phòng lại đến từ bức ảnh treo trên tường.

Tôi vốn đang ngồi co ro trên giường nên không chú ý, chỉ kịp nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ bức ảnh, ngoảnh lại nhìn, thì đã thấy một cái bóng đang từ từ tách ra khỏi bức ảnh rồi!

“Tân nương, em khỏe không?”

Giọng nói trầm khàn rờn rợn khiến tôi dựng tóc gáy.

“Đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi không làm hại em, vì em là tân nương của tôi. Tôi sẽ bảo vệ em.”

Trước giờ tôi không phải một đứa con gái yếu đuối, nhưng giây phút này, nghe những lời hắn nói, tôi lại vô thức bật khóc. Có một chút sợ hãi, nhưng cũng có một chút cảm động. Chưa từng có ai nói với tôi là sẽ bảo vệ tôi cả.

“Rồi em sẽ thấy, trên đời này có rất nhiều đàn ông không đáng tin. Ví dụ như cha của em chẳng hạn.”

Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, ngón tay khẽ điểm lên trán tôi một cái. Mí mắt tôi bỗng nhiên nặng trĩu, tôi mất dần ý thức và thϊếp đi…

[…]

“Đi theo tôi.”

“Đi… đi đâu?”

Một bàn tay to lớn nắm chặt tay tôi, dắt tôi đi. Xung quanh tôi toàn là bóng đen mờ mịt, tôi không nhìn thấy gì nên chỉ có thể đi theo. Nghe giọng nói, hẳn người đang dắt tôi đi này chính là người đàn ông đó, tân lang của tôi.

“Anh đưa tôi đi đâu?”

“Đi gặp mẹ của em.”