Ra khỏi khách sạn cô nhanh chóng bắt taxi về nhà. Bố mẹ cô hiện đang đi du lịch cũng sắp về rồi ,cô phải về nhà trước khi họ về. Bố mẹ cô không ngăn cản cô chơi bời tụ tập nhưng không được quá giới hạn .
Cô mệt mỏi lết thân lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ ""kín đáo" . Vừa hay bố mẹ cô cũng về tới nơi , có vẻ chuyến đi du lịch lần này khiến tâm trạng của hai người rất vui.
Từ lúc thấy bố mẹ về đến giờ ,cô nhận ra một điều rằng hai vị phụ huynh đang có chuyện rất vui .
Có vẻ chuyến du lịch này khiến họ không những vui vẻ mà thậm chí rất hài lòng .
Mà hình như .. Đúng hơn là họ đang nhìn cô rồi cười thì phải ?
Cô lười nhác lên tiếng :" Bố mẹ có chuyện gì vui sao ? "
Mẹ cô cười xòa lên tiếng : " Vui chứ . Sao lại không vui cho được ,ông nó nhỉ ..haha ".
Bố cô cũng vui vẻ lên tiếng :" Đúng thế
Đúng thế. Nhà mình sắp bớt đi một cái miệng ăn ,sao mà lại không vui cho được ..haha ".
Có ai trên đời này lại nói với con gái ruột những lời như thế không ? Khẳng định là không rồi. Thế nhưng bố mẹ cô lại đi ngược lịch sử thì phải.
Hay là bố mẹ cô nhặt cô từ bãi rác về thế?
Đột nhiên mẹ cô nghiêm túc lại :
" Nhiên Nhiên à ! Bố mẹ có chuyện muốn thông báo với con".
Không phải vừa nãy họ còn rất vui vẻ hay sao ? Sao bây giờ lại...
Nhận thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng cô cũng gấp gáp hỏi :
" Chuyện gì vậy hả mẹ?".
Mẹ cô mới từ tốn kể lại :
" Chuyện là thế này. Ngày trước bố có một người bạn,hai người chơi rất thân. Lúc trước hai người đã hứa nếu mẹ sinh con trai thì cho làm anh em . Còn nếu mẹ sinh con gái thì hai nhà sẽ kết thông gia...."
Cô không biết bây giờ là tình hình gì nữa.
Cô biết không thể thoát khỏi nên cũng đành phải gật đầu đồng ý thôi. Dù cho bây giờ không đồng ý thì hôm đó cô cũng vẫn phải đi thôi.
--------+++----------
Cũng tại thời điểm đó ở một ngôi nhà khác , không gian dường như ngưng tụ lại , thời gian ngừng trôi chỉ có con người là thở đều đều.
Trong đó có một cặp vợ chồng cỡ năm mươi mấy tuổi đang vô cùng tức giận và khó chịu vì chuyện gì đó.
Còn người con trai thì cũng đang khó chịu vì bị bắt ép làm điều mình không muốn. Anh ta không ai khác chính là Long Thần.
Anh từ nhỏ đến lớn đều không thích bị người khác sắp đặt đặc biệt là chuyện hôn nhân đại sự , anh không muốn ai sắp xếp cho anh hết .
Còn gì buồn hơn khi không được kết hôn với người mình yêu thương ?
Từ sáng đến giờ ,anh cũng không có tâm trạng để suy nghĩ về việc gì hết. Lúc Tiêu Nhiên rời khỏi, cũng là lúc anh mở mắt ra.
Anh không tin rằng cô lại không đòi anh chịu trách nhiệm với mình hoặc một khoản tiền bồi thường chẳng hạn.
Người anh yêu và luôn chung thủy chỉ có thể là Đường Hân. Anh khẳng định là như vậy.
Trên đời này không có ai tốt bụng và trong sáng như cô ấy.Cô gái đã cứu anh một mạng cách đây 5 năm .
Hôm ấy là một ngày tồi tệ nhất trong đời anh,anh nghĩ vậy ; anh và bạn gái chia tay nhau vì cô ấy lừa dối anh suốt thời gian hai người quen nhau.
Mới hôm trước chia tay ,cô ta còn nói :
" Đây là hiểu lầm thôi anh. Em với anh ấy không có gì hết.Thật đấy . Anh làm ơn nghe..".
Anh không thể chấp nhận được nữa :
" Chúng ta chia tay đi Trần Mỹ Na ".
Nói rồi anh quay lưng đi , bỏ mặc cô ta đang rơi những giọt nước mắt" cá sấu".
Hôm sau tan học về ,anh bảo bố mẹ muốn đi đâu đó chơi một chút vì sắp đến ngày thi tốt nghiệp rồi .Trên đường về nhà anh đã bắt gặp cô ấy tay trong tay với người khác cười nói vui vẻ hôn môi thắm thiết.
Hai người họ như kiểu đang chờ sẵn anh ở đó. Cô ta không còn vẻ dịu dàng thục nữ của những ngày trước nữa ,thay vào đó là một gương mặt mỹ miều chát nhiều phấn dày lên khuôn mặt xinh đẹp ngày nào.
Cố ta cười giễu cợt với anh:
" Lâu quá không gặp anh Long đại thiếu gia ! À không .. phải là anh yêu mới đúng haha."
Anh cười nhếch mép khinh bỉ:
" Để hai người phải chờ lâu rồi nhỉ?".
Tên đàn ông đang bận hôn hít Trần Mỹ Na lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn anh một cái :
" Lá gan mày cũng to đấy nhỉ . Hừm.. không biết là có to như khối tài sản kếch xù của cha mẹ mày không còn phải xem xét lại haha."
Dứt lời hắn vỗ tay một cái , không biết từ đâu đã có người bao vây tứ phía anh. Anh không hề hoảng loạn trước tình huống này.Anh chỉ nhếch mép cười nguy hiểm mà khó ai có thể nhìn thấy được.
Một tên xông lên anh vung chân đá mạnh vào bụng ngã vang ra xa. Tên nữa lại lên , lần này cảnh giác hơn một tên lên làm bia những tên khác cũng xông vào . Không biết họ đánh nhau được bao lâu , chỉ biết rằng khi tất cả những tên kia gục ngã thì anh cũng bị thương khá nặng. Giây phút cuối cùng Trần Mỹ Na không biết đã lấy súng ở đâu về, mà chĩa thẳng vào anh. Lúc ấy anh chỉ nghe được tiếng súng nổ.
Đoàng... Đoàng..
Anh quay lại thì thấy có một cô bé chạc mười mấy tuổi đang nằm ở dưới mặt đất. Còn Trần Mỹ Na vì sợ hãi mà bỏ chạy. Anh loạng choạng đứng dậy định đi sang chỗ cô bé thì trước mặt tối sầm lại ,anh ngã xuống đất.