Mặt Thúy Kiều u sầu, cúi đầu lau nước mắt, ngại không dám khóc lên, run giọng nói: "Ta biết muội muội chịu khổ ở bên ngoài, đều là tại ta. Nhưng bệnh của ta, chỉ sợ là… Chỉ sợ là không khỏi được. Phàm là có chút lương tâm, làm sao ta nuốt trôi đây? Muội muội... Muội muội vẫn nên trở về đi, đừng vì ta mà hao tâm tổn trí nữa, ta sống chết có số hết rồi..."
Thuý Kiều quấn một chiếc khăn lụa trắng cũ kỹ quanh cánh tay gầy guộc, quấn tận vài vòng.
Tuy Tuy vội đè tay nàng ấy lại, cố làm vẻ vui cười nói: "Xem kìa, tỷ tỷ lại nói vớ vẩn rồi! Năm đó ở trong gánh hát, tỷ tỷ cứu ta một mạng, là ta thiếu nợ tỷ tỷ. Lần trước không phải đại phu đã nói khí sắc của tỷ tỷ tốt hơn nhiều rồi sao. Tỷ tỷ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi, hết thảy đã có ta đây.”
Tuy Tuy sợ nàng ấy lại đau lòng, vì thế nói rất nhiều lời khuyên nhủ. Vì để cho Thuý Kiều yên tâm tiêu tiền, Tuy Tuy đã miêu tả cuộc sống của mình ở Vương phủ thật tráng lệ, nói rất nhiều về những món đồ chơi kỳ lạ từ Trường An mang đến.
Nàng còn phét Lý Trọng Tuấn thành nam tử tốt nhất thiên hạ, vừa nói vừa liếc trộm ngoài cửa sổ, sợ ông trời sai Lôi Công đến đánh nàng.
Có điều Thúy Kiều đã thực sự ngừng rơi nước mắt, nghe mãi cũng dần mỉm cười.
Đợi đến khi mặt trời lặn, Tuy Tuy đành phải thu xếp trở về. Trước khi đi, nàng mặc kệ Thúy Kiều tìm mọi cách từ chối, cứ để lại một túi bạc.
Nàng còn len lén đưa cho phụ nhân kia hai thỏi bạc, cùng với kim chỉ mua được trên đường, dặn dò: "Phải nhờ tẩu tử hao tâm tổn trí, thay ta chăm sóc tỷ tỷ nhiều hơn lúc ta không có ở đây.”
Phụ nhân này họ Liễu, vốn là tẩu tử hàng xóm của các nàng, tìm người mai mối, bán lụa hoa, giặt y phục cho người khác, cuộc sống rất là khó khăn. Năm đó Tuy Tuy và Thúy Kiều trốn từ trong gánh hát ra, dừng chân ở đây. Sau đó Thúy Kiều bị bệnh, nàng lại vào Ngụy Vương phủ, nên mời Liễu tẩu tử đến giúp nấu cơm sắc thuốc.
Liễu tẩu tử cười đến híp mắt, vội vàng cảm ơn, cất đồ vào trong tay áo, tiễn Tuy Tuy ra cửa.
Tuy Tuy vẫn ngồi xe lừa trở về như cũ, giữa đường mua bánh rán đường dầu bọc ở trong giấy rơm thật dày. Nàng cởϊ áσ choàng Hồ phục gói lại, rồi gói kỹ vào trong tay nải thêm lần nữa, mang về cho Tiểu Ngọc ăn.
Mọi thứ vẫn như thường lệ.
Nhưng lúc hồi phủ, Tuy Tuy lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đầu tiên là Trương Nương ở góc cửa, sớm bị nàng mua chuộc, mặc dù là để nàng vào, nhưng có hơi ấp a ấp úng.
Tuy Tuy còn tưởng là Lý Trọng Tuấn phát hiện nàng lén trốn ra ngoài, vội vàng hỏi: "Điện hạ về rồi à?”
Trương Nương cúi đầu buộc chìa khóa lại trên khăn tay, không nhìn nàng: "Uầy.”
“Vậy có nói gì không?”
Trương Nương mấp máy môi, vẫn không cho nàng biết, chỉ nói: "Cô nương về phòng trước đi!”
Trong lòng Tuy Tuy cảm thấy khó hiểu, cũng không đoán nữa, vội vàng chạy vào tiểu viện.
Đi tiền sảnh là nhanh nhất, không biết tại sao, dọc theo đường đi nha hoàn và sai vặt cũng nhiều hơn thường ngày. Trên cầu đá, bên cạnh hành lang, có việc hay không có việc, tụm ba tụm năm thì thầm cái gì đó. Thấy nàng đến, tất cả đều ngậm miệng nhìn nàng, thậm chí còn có mấy người cúi đầu cười.
Tuy Tuy dứt khoát nhấc váy chạy, rồi mới vòng qua bức bình phong, chỉ thấy Tiểu Ngọc ôm mặt ngồi ở trên bậc thang. Nàng gọi Tiểu Ngọc một tiếng, Tiểu Ngọc ngẩng đầu, lập tức nhảy dựng lên: "Cả buổi chiều này cô nương đi đâu thế!"
Nàng tiến lên hai bước: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trên mặt Tiểu Ngọc còn mang theo nước mắt, hít mũi nói: "Vừa rồi... Vừa rồi vị quan của Trường An lại đến, lần này còn mang theo thánh chỉ..."
Suy nghĩ đầu tiên của Tuy Tuy là ngày đó "trước mặt tuyên da^ʍ", bị sứ giả đưa lên trên, bệ hạ giận dữ muốn trị tội, bọn họ sợ tới mức tay chân lạnh toát. Không ngờ Tiểu Ngọc nhăn mặt nói: "Bệ hạ hạ chỉ, lệnh điện hạ về kinh… Về kinh... Thành hôn.”
“Thành hôn? Thành hôn cái gì?" Tuy Tuy nhất thời không kịp phản ứng.
Tiểu Ngọc oa một tiếng khóc: "Chính là bệ hạ tìm Vương phi cho điện hạ, là cái gì mà tiểu thư Hoằng Nông của Dương thị, muốn tháng sau điện hạ khởi hành ngay. Làm sao bây giờ, cô nương, Vương phi nương nương hại chết chúng ta sắp đến rồi!"
Lần này Tuy Tuy có thể nghe hiểu rồi.
Chuyện xảy ra đột ngột, nàng cũng sửng sốt một hồi lâu, lại không quên mở tay nải, lấy ra bánh rán đường dầu chia cho Tiểu Ngọc, dù sao thì "đồ chiên để lâu, ăn sẽ không ngon nữa”.
Tiểu Ngọc thút thít đi vào phòng.
Ngược lại, Tuy Tuy ngồi xuống bậc thềm, ngơ ngác cắn bánh dầu. Xôi nếp chiên giòn vàng óng ánh, nhân đậu nóng hổi, ngọt ngào, béo ngậy chảy vào cổ họng.
Buổi trưa nàng không ăn cơm, đói muốn chết.
Sau khi ăn ba cái, Tuy Tuy cảm thấy lấp đầy bụng, no căng rồi. Lúc nàng phủi tay đứng lên, trong lòng đã tính toán một phen.