Thật xấu hổ! Rõ ràng là không yêu đương gì cả, Diệp Thanh vẫn có thể khơi dậy bản năng thuần túy nhất của Ninh Vịnh Sam.
Diệp Thanh xách đáy quần của Ninh Vịnh Sam lên, day day. Đáy quần cọ vào hạt đậu, cọ dọc khe suối, khiến nước suối tươm ra như mật ngọt, phút chốc đã ướt đẫm mảnh vải nhỏ nhắn kia.
“Diệp Thanh, đừng, dừng lại đi.”
Diệp Thanh cười xấu xa, hắn biết Ninh Vịnh Sam sắp không chịu nổi nữa. Một tay Diệp Thanh nắm lấy qυầи иᏂỏ của Ninh Vịnh Sam, một tay hắn luồng vào phía sau, vén đáy quần sang một bên.
Ninh Vịnh Sam lập tức cảm nhận nguy hiểm, cả người rụt lại. Cô định sẽ chạy trốn, hoặc ít nhất là chống cự, thế nhưng…
“A… A… Sướиɠ quá!”
Ninh Vịnh Sam vừa định xô Diệp Thanh ra, thì cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến. Hai chân cô mềm nhũn, trong khi Diệp Thanh còn chưa chạm vào huyệt động kia. Diệp Thanh cũng kinh ngạc, hắn vừa mới vén qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, còn chưa kịp trêu đùa.
“Ha ha, Sam Sam, em nhạy cảm thật! Thằng khốn họ Tần kia có phải cũng làm em sướиɠ dễ dàng thế không?”
Ninh Vịnh Sam xấu hổ muốn chết, Diệp Thanh còn cố tình trêu chọc cô. Thế nhưng, ngẫm lại thì… Ninh Vịnh Sam đâu có nhạy cảm đến thế. Thậm chí…
Thậm chí số lần lêи đỉиɦ khi làʍ t̠ìиɦ với Tần Xung chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tần Xung… yếu sinh lý! Ninh Vịnh Sam từng nghĩ bản thân cô cũng vậy, chẳng có nhiều nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, nhưng thì ra không phải vậy.
Bằng chứng là Diệp Thanh vừa chạm vào hạt đậu không lâu, cô đã sướиɠ đến nỗi không nhịn được. Ở cùng Tần Xung, Ninh Vịnh Sam đôi khi khắc chế chính mình. Cô không bao giờ dám thoải mái thể hiện ham muốn của bản thân, cô sợ hắn đánh giá cô. Dòng họ Tần vốn là thư hương thế gia, nên Tần Xung cũng khá cổ hủ.
Diệp Thanh thì không giống vậy, cô và hắn chỉ là quan hệ tình nhân. Nói một cách trần trụi thì, sướиɠ là được!
Diệp Thanh không đợi Ninh Vịnh Sam trả lời, hắn tụt quần chính mình, khiến con quái vật khổng lồ bật ra. Đáy qυầи ɭóŧ của cô đã bị vén sang một bên, Diệp Thanh dễ dàng luồng tay xuống vuốt ve khe suối.