Ánh Mắt Cháy Bỏng

Chương 19

Mấy ngày nay khôi phục liên lạc với Lương Tứ trên WeChat, Thẩm Sơ Ý không thấy bản thân anh đâu. Chưa được mấy ngày sau, cô gặp anh trên bản tin thời sự.

Giai đoạn thi công thứ hai của phố Xương sắp kết thúc.

Lương Tứ lạnh nhạt đứng dưới ánh mặt trời, so sánh với các lãnh đạo bụng bia đứng chung quanh, anh có ngoại hình bảnh bao lạnh lùng cực kỳ chói mắt.

Tân Chân Chân cầm điện thoại ngắm anh vô số lần: “Bác sĩ Thẩm, bình thường đàn ông nuôi thú cưng thì lòng dạ sẽ rất lương thiện, chắc chắn tổng giám đốc Lương cũng thế.”

Xưng hô của cô ấy đã từ anh đẹp trai biến thành tổng giám đốc Lương.

Thẩm Sơ Ý nghĩ rằng nói không chừng Lương Tứ đã quên mất vụ mình còn chưa cảm ơn anh, dù sao anh không nhắc lại thì cô cũng không chủ động đề cập.

Ngực lại là Tô Hân, thật sự gửi tặng cho cô một lá cờ thưởng, khẩu hiệu khiến cô thấy cũng ngượng ngùng.

Vừa hay nghe Tân Chân Chân nhắc đến chuyện này, Tô Hân nói: “Đúng là sếp của bọn tôi tốt bụng lắm. Làm nghề chúng tôi, rất nhiều người gia nhập viện thiết kế đều tăng ca đến mức hói đầu nhưng ở Tứ Nhất thì không, đãi ngộ tốt, phúc lợi cũng tốt.”

Cô ấy quay sang: “Bác sĩ Thẩm, hình như con chó của sếp quen biết cô thì phải.”

Thẩm Sơ Ý: “…”

Cô giả vờ suy tư: “Chắc là do tôi với mẹ nó đều họ Thẩm chăng?”

Tô Hân cười ngặt nghẽo: “Bác sĩ Thẩm, cô đừng trêu tôi chứ ha ha ha ha ha!”

Thẩm Sơ Ý mím môi cười khẽ. Đến tối về nhà, Trần Mẫn nhắc đến một chuyện: “Tối mai mẹ với dì Chu của con sẽ ăn cơm, dì ấy biết con đã về nên con cũng đi luôn.”

Cô suy nghĩ một lát mới nhớ ra dì Chu này là một bác sĩ cùng khoa với mẹ, cũng rất tốt với mình.

Thẩm Sơ Ý khó xử: “Tối mai con có hẹn liên hoan với đám Phương Mạn.”

Trần Mẫn nhíu mày: “Mấy đứa không thể đổi lúc khác liên hoan được hả?”

Thẩm Sơ Ý thành thật: “Bây giờ tụi con đều có việc làm hết rồi, cuối tuần mới rảnh, thứ hai còn phải đi làm, tối thứ bảy là phù hợp nhất.”

Cuối cùng Trần Mẫn thay đổi ý định: “Thế thì để mẹ hỏi dì Chu của con đổi thời gian sang buổi trưa.

Sáng hôm sau, trước khi ra ngoài, Trần Mẫn kêu cô thay quần áo, trang điểm, lại mang giày cao gót, Thẩm Sơ Ý linh cảm được có điều gì đó là lạ.

Khi đến nhà hàng, thấy người đàn ông bên cạnh dì Chu, cô lập tức vỡ lẽ bữa cơm hôm nay có nghĩa là gì.

“Nhiều năm không gặp, Ý Ý đã lớn chừng này rồi, xinh quá.” Dì Chu cười khen ngợi: “Đúng rồi, đây là Tôn Hồng, con trai của dì, lớn hơn cháu hai tuổi.”

Tôn Hồng vốn rất bài xích xem mắt, chẳng qua sau khi gặp Thẩm Sơ Ý, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, xinh đẹp hơn mấy đối tượng xem mắt lần trước của anh ta.

Anh ta chủ động bắt chuyện: “Chào cô.”

Thẩm Sơ Ý lễ phép đáp lại: “Chào anh.”

Bữa cơm này khiến cô như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không có một chút khẩu vị nào, thế mà dì Chu với mẹ cứ luôn miệng nhắc đến cô, Tôn Hồng cũng nhiệt tình một cách bất ngờ.

“Bác sĩ thú ý cũng tốt mà, A Mẫn cậu thật có phước, con gái vừa hiếu thảo vừa tri kỷ thế này, không như tôi, con trai rất phiền lòng, cả ngày bận tâm không biết khi nào nó mới cưới vợ.”

“Tôi cũng bận tâm chứ. Ý Ý hơi nội hướng, lúc đi học cũng không yêu đương…”

Tôn Hồng không ngờ Thẩm Sơ Ý lại ngây thơ đến thế, lập tức gắp đồ ăn cho cô, thử hỏi: “Không thể nào? Cô chưa từng yêu đương bao giờ à?”

Thẩm Sơ Ý từ chối, dùng tay che bát của mình theo phản xạ: “Không cần.”

“Yêu rồi.” Cô thẳng thắn: “Yêu hồi nghỉ hè lớp 12, chia tay trước khi khai giảng.”

Trần Mẫn xua tay: “Con nít con nôi, thế thì sao gọi là yêu đương.”

Đề tài nhanh chóng thay đổi.