Hạ Hành Chu ngậm âm đế của cô, môi móm lại bao bọc lấy nó, sau đó dùng đầu lưỡi thô ráp dùng sức cọ xát.
Bữa cơm này, anh nhắm miệng lại, hai cô gái ăn thật sự rất vui vẻ.
“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Ninh Ngưng thoả mãn mà nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, Hạ Hành Chu cũng liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ một giọt dâʍ ɖị©ɧ cuối cùng của cô ở dưới bàn, lau lau miệng rồi đứng dậy, dường như không có chuyện gì mà đi theo bạn gái rời đi.
Ninh Ngưng ăn uống no say, đến khuya mới về tới nhà.
Cha dượng đã chờ ở bên cạnh bàn.
Đồ ăn đã hâm nóng lại mấy lần, một cái cũng không nhúc nhích.
“Chú Du, con đã ăn ở bên ngoài rồi. Không cần phải để lại cho con.” Ninh Ngưng mở cửa phòng ra, lại đóng cửa lại.
Cho tới bây giờ cô vẫn không gọi cha kế là “Ba ba”.
Bằng không thì chú Du, bằng không chính là cả tên lẫn họ Du dần thân. Người sau giống như là khi nói cãi nhau.
“Tại sao con trở về trễ như vậy?” Cha dượng hỏi ở ngoài cửa.
“Ăn cơm với bạn học.”
“Bạn học nào?” Cha dượng lại hỏi.
“Bạn học nữ!” Ninh Ngưng không kiên nhẫn.
Cha dượng gõ gõ cửa.
“Ra ngoài ăn chút gì đi, sau này đừng về trễ như vậy.”
“No rồi! Không ăn!” Ninh Ngưng cả giận.
Có bệnh à, cũng đã vào đại học rồi còn cấm không được đi vào ban đêm?
Cha dượng lại gõ cửa thêm vài lần, nhưng mà Ninh Ngưng vẫn không mở.
Chờ sau khi cô dọn dẹp xong, chuẩn bị đi ngủ, bỗng dưng lại có cảm giác áy náy —— người ta đã chờ cô ăn cơm trễ như vậy, cô còn không cho một cái sắc mặt tốt, thật sự là có chút quá mức.
Mẹ đi rồi, cha kế luôn chú ý quá mức với cô.
Nói thật thì rất phiền.
Nhưng dù sao cũng là lòng tốt, Ninh Ngưng không thể trách ông.
Cô mặc áo ngủ đi vào phòng cha kế.
“Chuyện gì?”
Cha dượng cũng đang mặc áo ngủ, trên gương mặt cương nghị có vài phần mệt mỏi.
“Cha đang chuẩn bị đi ngủ….”
Ninh Ngưng nhìn chằm chằm vào khối cơ ngực trần trụi của ông một lát.
“Con cũng chuẩn bị đi ngủ.”
Sửa chữa thường thức, đổi từ đi ngủ thành hàm chứa ngủ âm đế của cô.
Sửa chữa thường thức, đổi rời giường thành dùng côn ŧᏂịŧ chơi cô đến tỉnh.
Cha dượng đột nhiên chăn ngang bế cô lên, ném cô lên trên giường, sau đó tắt đèn. Trong nhà đen nhánh một mảnh, cô nghe thấy âm thanh quần áo rơi xuống sột sột xoạt xoạt, rất nhanh, cơ thể cường tráng đã đè ở trên người của cô, bàn tay rộng lớn lật người cô lại dễ như trở bàn tay.