“Hôm nay, cô ấy là bạn nữ của tôi.” Tịch Diễn vẫn giữ thái độ cường ngạnh, không hề chịu thua.
Trong toàn bữa tiệc, có lẽ cũng chỉ có nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng từ niên thiếu này đủ khả năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Cố Duật Ninh như vậy.
Bỗng nhiên, Nại Nại cảm thấy đau đớn ở cổ tay biến mất.
Cô nhìn xuống, thấy Cố Duật Ninh đã buông lỏng tay.
“Được.” Anh mở tay ra, cười lạnh lui về phía sau hai bước, khóe môi hiện lên ý cười nhạt nhẽo: “Được…”
Nại Nại nhìn biểu tình tổn thương của anh, một cơn đau bén nhọn đâm thẳng vào tim cô, khó có thể kiểm soát.
Cô hâm mộ anh, thích anh, thậm chí so với chính mình tương tượng…
Còn muốn quan tâm đến anh
“Tam gia.”
Nại Nại không kìm được mà tránh khỏi tay Tịch Diễn, muốn đi đến chỗ Cố Duật Ninh, đúng lúc này, Giang Thi Đình đi tới, đỡ Cố Duật Ninh…
“Tam gia hôm nay uống quá nhiều.” Nàng hướng mọi người khéo léo giải thích: “Anh ấy không rõ bản thân đang làm gì, tôi đưa anh ấy về trước, xin lỗi mọi người.”
Các vị khách ở đây cũng đều hiểu, Cố Duật Ninh chắc chắn là uống nhiều, nếu không sao có thể làm ra chuyện như này.
Vì một nữ minh tinh nho nhỏ mà mâu thuẫn với Tịch Diễn của Lair ở trước mặt mọi người, chuyện này không thể tưởng tượng.
Chỉ duy có Tịch Diễn hiểu rõ, chuyện này với uống say không có liên quan.
Sự hợp tác của Lair và tập đoàn Phong Ngu e rằng chỉ có thể đến ngày hôm nay.
Nhìn bóng dáng rời đi của Cố Duật Ninh, Nại Nại có chút thất thần.
Tịch Diễn thông minh như vậy, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra giữa Nại Nại và Cố Duật Ninh có cảm xúc bất thường.
“Người vừa rồi, Giang Thi Đình, nghe đồn là vị hôn thê của Cố Duật Ninh, nhưng mà mối quan hệ cũng chưa được xác nhận.”
Nại Nại áp xuống sự khó chịu cuồn cuộn trong lòng, gật gật đầu, nhẹ nói: “Rất xứng đôi.”
….
Dưới sảnh hội sở, trợ lý Chu đưa Cố Duật Ninh vào trong xe, nhìn anh nhíu chặt chân mày, trên mặt phiếm hồng không bình thường, khó hiểu nói: “Tiên sinh sao lại uống rượu?”
Dạ dày Cố Duật Ninh không tốt lắm, sau khi uống rượu rất dễ bị đau, nên ngày thường dù có bất kỳ bữa tiệc nào, anh đều không uống rượu.
Giang Thi Đình đi theo Cố Duật Ninh ra tới, thấy anh uống say, nhắm mắt dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi, thần trí có chút không rõ ràng.
Trong lòng cô ta có chút may mắn, Cố Duật Ninh uống say là cơ hội khó có được, thường ngày lúc thanh tỉnh, cô ta nửa phần đều không được ở gần anh. Hiện giờ, đúng lúc có thể bồi dưỡng tình cảm.
“Tam gia uống say, tôi đưa anh ấy về nhà, trợ lý Chu phiền anh lái xe.” Giang Thi Đình trực tiếp lên chiếc Maybach, ngồi xuống cạnh Cố Duật Ninh.
Trợ lý Chu nhìn bộ dáng nhắm mắt nghỉ ngơi của Cố Duật Ninh, hình như say thật rồi.
“Không phiền toái cô Giang, tôi sẽ đưa tam gia bình an về đến nhà.”
Tuy rằng ở trước mặt Cố Duật Ninh, trợ lý Chu có hơi vụng về, nhưng khi có người ngoài, anh liền biểu hiện ra tính chuyên nghiệp của mình, liếc mắt một cái đã nhận ra ý định của Giang Thi Đình.
Nếu thật sự để cô ta đưa ông chủ về, chỉ sợ sáng mai khi tỉnh lại, ông chủ trực tiếp đem anh ngũ mã phanh thây.
Giang Thi Đình tất nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Bảo anh đi thì đi đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”
Trợ lý Chu rất không vui.
Tuy rằng người ngoài đồn đoán Giang gia và Cố gia có khuynh hướng liên hôn, nhưng mà Cố Duật Ninh chưa từng thừa nhận chuyện này, cô ta dựa vào đâu làm ra dáng vẻ nữ chủ nhân, dùng giọng điệu như vậy nói với mình?
Ông chủ còn chưa từng dùng giọng điệu như vậy với hắn đâu!
Trợ lý Chu có một trái tim pha lê dễ bị tổn thương, lập tức nói: “Giang tiểu thư, mời cô xuống xe.”
Đôi mày liễu của Giang Thi Đình dựng ngược: “Anh dựa vào đâu bắt tôi xuống xe?”
Trợ lý Chu quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Thi Đình, hiển nhiên cô ta là kiểu tiểu thư đỏng đảnh chiều quá sinh hư, tính tình phách lối lại ngạo mạn.
Hắn cân nhắc trong lòng, nếu trợ lý Dương gặp trường hợp này, anh ấy sẽ làm gì?
Mọi người đều nói trợ lý Chu làm việc không bằng trợ lý Dương, hiện tại Dương Gia Văn đi rồi, anh nhất định phải bảo vệ ông chủ an toàn.
“Tiên sinh không muốn đưa một người phụ nữ về cùng.”
Thái độ nho nhã, lễ độ của trợ lý Chu hồi nãy đã không còn, học giọng điệu lạnh nhạt của Dương Gia Văn, nói: “Mong cô tự giữ lại chút thể diện cho bản thân, Giang tiểu thư.”
Giang Thi Đình tuyệt đối sẽ không xuống xe, bởi bữa tiệc đã kết thúc, có khách nhân lục tục đi từ trong ra.
Nếu lúc này cô bị người khác nhìn thấy bước từ xe Cố Duật Ninh xuống thì mặt mũi của cô sẽ mất hết!
Giang Thi Đình: “Tôi sẽ không xuống xe!”
Trợ lý Chu: “Đừng bắt tôi ra tay!”
Giang Thi Đình: “Anh dám ra tay với tôi? Anh không muốn sống nữa phải không?”
Trợ lý Chu tủm tỉm cười, lấy trong ngăn kéo ra một lọ bình xịt cay phòng sói: “Đây là tôi cố ý chuẩn bị cho tiên sinh, nếu Giang tiểu thư thật sự có ý xấu với tiên sinh nhà tôi, tôi chỉ có thể không khách khí!”
Giang Thi Đình:.…
Ngay lúc này, cửa xe bên kia, một tiếng “cùm cụp” vang lên.
Cố Duật Ninh nghiêng ngả ra khỏi xe, chật vật chạy đến ven đường, ngồi xổm xuống, nôn khan, ôm bụng, hình như rất khó chịu.
Đúng lúc Nại Nại đang từ cầu thang đi xuống trông thấy, bất chấp Tịch Diễn bên cạnh, vội vàng chạy qua chỗ anh.
“Dạ dày anh khó chịu sao?” Cô ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Nôn ra sẽ đỡ hơn chút.”
Gương mặt Cố Duật Ninh nóng bừng, huyệt thái dương nổi gân xanh, gắt gao nhấp môi, không phun ra ngoài.
Nại Nại lấy bình giữ ấm từ trong túi, mở nắp rót nước ấm, đưa tới bên môi Cố Duật Ninh: “Uống một chút đi, đau dạ dày nên uống nước ấm.”
Cố Duật Ninh mở đôi mắt hẹp dài, liếc nhìn cô.
Đôi mày lá liễu của cô gái nhỏ nhíu lại, đôi mắt trong sáng nhìn anh chằm chằm, tiếng nói mềm mại: “Uống một chút, nghe lời nào.”
Trái tim Cố Duật Ninh đều mềm đến rối tinh rối mù, cánh môi khẽ mở, uống mấy ngụm nước ấm.
“Đỡ hơn không ạ?”
Đôi môi ướŧ áŧ của anh giật giật, muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn Tịch Diễn đi tới, đứng ở phía sau Nại Nại.
Sắc mặt anh lại lạnh xuống, đẩy tay Nại Nại ra, xoay người lên xe.
Giang Thi Đình vội chạy tới đỡ anh: “Tam gia, cẩn thận chút, em đưa anh về nhà.”
Cố Duật Ninh không lưu tình chút nào hất tay cô ta ra: “Tránh ra.”
Hai chữ ngắn gọn, lại mang theo uy hϊếp nồng đậm.
Sắc mặt Giang Thi Đình lập tức khó coi, chỉ có thể ngượng ngùng lui sang một bên.
Cố Duật Ninh đững cạnh cửa xe, lại chậm chạp không đi lên, thân ảnh đứng im bảy tám giây, sau đó anh chậm rãi kéo mở cửa xe.
Quay đầu lại, liếc mắt nhìn Nại Nại một cái.
Nại Nại ngơ ngác, trợ lý Chu ngơ ngác, quần chúng hóng chuyện xung quanh cũng ngơ ngác, không hiểu chuyện này.
Thật lâu sau, Cố Duật Ninh mới không kiên nhẫn mà nói: “Lên xe.”
*
Trong xe, không ai nói chuyện, trợ lý Chu tự giác điều chỉnh gương chiếu hậu, sau đó bắt đầu mở radio.
Cố Duật Ninh và Nại Nại mỗi người ngồi một bên, ở giữa cách một khoảng.
Anh nhắm mắt, khuôn mặt nâng lên, dựa vào lưng ghế, thuận tay giật giật cổ áo.
Hai cúc áo sơ mi trên cùng mở ra, để lộ một nửa xương quai xanh xinh đẹp, ngũ quan ở trong bóng tối lộ vẻ thâm thúy.
Hình như anh ấy rất mệt mỏi.
Nại Nại lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Dương Gia Văn, bảo anh ấy không cần chờ cô.
Dương Gia Văn trả lời: “Anh đã trở về, hiện tại đang tắm đây.”
Thuận tay còn gửi cho Nại Nại ảnh chú vịt màu vàng đang bơi trong bồn.
Nại Nại: “???”
Dương Gia Văn: “[mỉm cười]”
Nại Nại: “Thân là trợ lý kiêm vệ sĩ của em, anh liền yên tâ m để em về một mình như vậy? [mỉm cười]”
Dương Gia Văn: “Làm sao em sẽ một người trở về.”
Anh biết Cố Duật Ninh có đi bữa tiệc kia, Nại Nại chắc chắn không có khả năng về một mình.
Nại Nại: “Hai ngàn tiền lương, không thể nhiều hơn [mỉm cười]”
Dương Gia Văn: “[giận]”
Nại Nại nhỏ giọng cười.
“Đừng tiếp xúc gần với hắn.”
Đột nhiên nói một câu, đánh vỡ không khí trầm mặc, Nại Nại buông di động, nhìn Cố Duật Ninh: “Gì cơ?”
Đầu anh nghiêng về phía cô, mở mắt phải: “Muốn thứ gì anh đều cho em, không được...tiếp xúc với Tịch Diễn nữa.”
Nại Nại choáng váng --
“Anh cho em...cái gì?”
“Cái gì cũng đều có thể, em thiếu tiền, tiền vi phạm hợp đồng anh có thể giúp em, chuyển đến truyền thông Phong Ngu, anh có thể nâng đỡ em, càng nổi tiếng hơn so với Cố Bình Sinh, em muốn tương lai, muốn hào quang, anh đều có thể…”
Nại Nại bỗng nhiên nắm chặt tay, thực dùng sức.
Trong lòng trợ lý Chu “lộp bộp” một tiếng, yên lặng mà thắp cho ông chủ nhà mình một ngọn nến.
Sau khi ông chủ uống say, IQ về âm vô cực saoooo!
Quả nhiên, đôi mắt Nại Nại biến đỏ, giọng nói khàn khàn: “Ở trong mắt Cố tiên sinh, em chính là...chính là người như vậy sao?”
Mọi nỗ lực của cô, suốt bao nhiêu đêm không ngủ luyện tập của cô, một mình trốn trong chăn rơi nước mắt vì không cam lòng…
Toàn bộ mồ hôi và sự nỗ lực của cô, với anh mà nói, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng như búng một ngón tay mà có, vừa đơn giản vừa buồn cười.
Đầu của Cố Duật Ninh đau như muốn nứt, tư duy đang rất hỗn loạn, anh có thể cảm nhận được sự tan nát cõi lòng của cô gái nhỏ, mắt trái của anh đều nhiễm đỏ rồi.
“Anh chỉ là…” Anh xoa xoa đôi mắt, không biết nên giải thích từ đâu, muốn nói xin lỗi, nhưng không thể cất nên lời.
Chỉ là rất tức giận, nhìn thấy cô và Tịch Diễn ở cạnh nhau, nhìn thấy ánh mặt Tịch Diễn nhìn cô, nhìn từng bức ảnh xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, thậm chí còn nghĩ người đàn ông kia cũng từng chăm chú ngắm nhìn cơ thể của cô.
Trái tim của Cố Duật Ninh gần như muốn tan nát.
“Trợ lý Chu, phiền anh dừng xe, tôi muốn xuống.” Tiểu nha đầu cố nén nước mắt nói.
Trợ lý Chu không biết nên làm gì bây giờ, đỗ xe ở ven đường, Nại Nại đang muốn đẩy cửa xuống xe thì Cố Duật Ninh bỗng như là ý thức được điều gì đó, đột ngột duỗi tay, giữ lại tay cô lại.
Nại Nại là thực sự rất tức giận, giọng nức nở đến run người, nói không nên lời: “Cố tiên sinh, không lẽ anh định ở giữa phố xá, ở trước mặt trợ lý Chu, dùng quy tắc ngầm với em sao!”
Trợ lý Chu ngây người, rất muốn giải thích giúp ông chủ mình, nhưng lại cảm thấy không biết nên nói cái gì.
Ông chủ nhà mình là thanh niên tiên tiến, tuyệt đối không làm chuyện như vậy!
Cố Duật Ninh kéo cô đến trước mặt mình, nhìn vào mắt cô, cố gắng dùng hơi thở nhẹ nhàng nói: “Em muốn anh dùng quy tắc ngầm sao?”
Nại Nại giãy dụa kịch liệt, Cố Duật Ninh đơn giản giữ hai tay cô, để trên đỉnh đầu, làm anh nhìn cô rõ hơn.
Nại Nại hô hấp dồn dập, đôi môi mỏng của Cố Duật Ninh đưa lại sát miệng cô, chỉ cách vài mm, hô hấp của hai người quyện vào nhau.
“Em biết tôi không nỡ ra tay, cho nên đừng sợ anh, được không?”
Nại Nại bị anh nói trúng tim đen, cô...Hình như thực sự không hề sợ hãi Cố Duật Ninh.
Đôi mắt Cố Duật Ninh hạ xuống, nhìn cô gái gần mình trong gang tấc, tiếng nói trầm thấp --
“Em nói những lời vừa rồi, là cố ý muốn anh thương tâm.”
Nại Nại quay mặt đi, ánh mắt nhìn về phía khác: “Em nào có bản lĩnh làm thương tổn trái tim của Cố tiên sinh ngài….”
“Em có.”