Cô chậm rãi tiến lên, ghé sát vào tai Cố Uyên, chỉ có thể thấp giọng thì thầm vì sợ đánh thức hai nhóc con.
“Anh Uyên, nếu anh tiếp tục phớt lờ em, em sẽ hôn những người đàn ông khác giống như vừa hôn anh, ngủ với những người đàn ông khác, để Đại Bảo và Bối Bối kêu người đàn ông khác là ba.”
Đàn ông không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cố Uyên lập tức xoay người, đổi vị trí với Nhan Tư Tư, hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Cố Uyên bất đắc dĩ buông ra đôi môi mềm mại của cô: “Hít thở.”
Nhan Tư Tư theo lời của anh điều chỉnh hô hấp, cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngờ mình thiếu chút nữa nghẹn thở.
“Anh Uyên, anh muốn mưu sát vợ à?”
Giọng nói của cô quyến rũ vô cùng, Cố Uyên không khỏi cười khẽ: “Là ai dõng dạc muốn ngủ với người đàn ông khác, vậy đã chịu không nổi?”
Nhan Tư Tư nghe vậy không thích, nói vậy giống như là cô đã yếu mà còn thích ra gió.
Kiếp trước bị đánh thuốc mê, cô và Cố Uyên từng quan hệ một lần, nhưng cô vẫn luôn mê man, hoàn toàn không biết cảm giác như thế nào.
Bây giờ cô có chút suy nghĩ.
Nhan Tư Tư giơ tay câu cổ Cố Uyên, dùng sức kéo xuống: “Anh Uyên, nếu đêm nay anh có thể chinh phục em, đời này em chỉ nhận định anh là người đàn ông duy nhất, chỉ sợ anh không được.”
Không thể nói đàn ông là không được.
Cố Uyên lại hôn lên đôi môi anh đào mà anh hằng mong ước, bàn tay to lớn ấm áp của anh không ngừng đùa giỡn trên cơ thể cô.
Môi và răng hòa vào nhau, da thịt chạm vào nhau.
Trong bóng tối vang lên những âm thanh ngọt ngào.
Cơn gió ngoài cửa sổ xấu hổ bỏ chạy, bay lên trời xua đi vầng trăng đang ló dạng, cuốn nó vào mây, để lại màn đêm vô tận.
Nhan Tư Tư cắn môi dưới vì sợ đánh thức hai nhóc con.
Không thể chịu đựng được nữa, cô dùng tâm trí chuyển không gian sang chế độ ban đêm và đưa Cố Uyên vào không gian.
Người đàn ông đang bận rộn đắm chìm, cũng không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào của khung cảnh trong bóng tối.
Nhan Tư Tư yên lặng thở phào nhẹ nhõm, Đại Bảo và Bối Bối không có ở đây nên cô không cần phải lo lắng nữa.
Tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào phát ra từ miệng cô làm Cố Uyên càng ngày càng không thể khống chế được tình yêu mãnh liệt đang tuôn ra khỏi cơ thể mình.
Khi Nhan Tư Tư chỉ còn lại chốc lát tỉnh táo, người đàn ông cuối cùng cũng thở dài hài lòng.
Lúc này, Nhan Tư Tư và Cố Uyên ra khỏi không gian, chìm vào giấc ngủ say.
Cố Uyên đứng dậy, trong bóng tối mặc quần áo, sau đó thắp đèn dầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp sau khi ngủ say của Nhan Tư Tư, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, anh thậm chí không hiểu mình vì sao mất kiểm soát.
Khi nhận ra mình đã mất kiểm soát, anh đã không thể dừng lại.
Cố Uyên rời khỏi phòng, pha một ít nước ấm, lau sạch người cho Nhan Tư Tư, mặc cho cô bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, sau đó quay trở lại giường đất.
Do dự hồi lâu, anh nhịn không được ôm Nhan Tư Tư ngủ.
Lúc này Cố Uyên thật sự cảm thấy mình và Nhan Tư Tư giống như một hai vợ chồng.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Uyên bất đắc dĩ buông tay Nhan Tư Tư, đứng dậy mặc quần áo đi ra khỏi phòng, rửa mặt trong sân xong, vào phòng bếp làm bữa sáng.
Nhìn thấy trứng trong thùng gạo còn lớn hơn trước, Cố Uyên biết cũng như thịt heo, xương sườn và rau chân vịt, không biết Nhan Tư Tư lấy ở đâu ra.
Anh làm bữa sáng như thường lệ, khi thấy Đại Bảo và Bối Bối đã tỉnh, anh mặc quần áo cho con rồi ôm chúng rời khỏi phòng.