Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 20: Đi Tìm Phòng Trọ

Còn bên chỗ Long Vũ. Như Tịnh dẫn anh đi ra chỗ gầm cầu mà hai người ngồi xuống dưới, thở hồng hộc ra như vừa bị chó đuổi vậy.

Long Vũ không biết cô là ai mà lại giúp mình, mắt anh cũng chỉ khẽ liếc nhìn Như Tịnh.

Như Tịnh ở bên cạnh thấy anh làm vậy, mặt đỏ lên vì ngại ngùng, nhưng cũng mạnh dạn hỏi anh

-"Anh...Anh nhìn tôi gì vậy?"

Long Vũ sực tỉnh lại, ngồi thẳng người lên ở chỗ mình, mà quay sang nhìn chỗ khác nhưng cũng đáp

-"À, tôi không có gì!"

Một lúc sau, trời cũng đã đổ mưa hơn thậm chí còn mưa to hơn nhiều. Tính Như Tịnh từ nhỏ đã sợ sấm chớp nên khi thấy sấm chớp ầm ầm lên. Như Tịnh hét to lên

-"AAA..."

Long Vũ ở bên cạnh đang nhìn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng của Như Tịnh hét to lên như vậy. Bất thời anh vẫn chưa hiểu chuyện gì mà nhìn cô.

-"Chuyện gì vậy?"

Giọng Như Tịnh lắp bắp, sợ hãi mà ngập ngừng

-"Tôi...Tôi...sấm...sấm... chớp"

Tuy người khác nghe Như Tịnh nói vậy sẽ không hiểu, nhưng anh nghe thấy Như Tịnh nói sấm chớp. Hiểu ý là Như Tịnh sợ sấm chớp nên anh đành lấy tay trái cho Như Tịnh dựa vào lòng mình.

Như Tịnh thấy anh làm vậy, bất giác mát đỏ ửng lên nhưng cũng không dám nhìn anh mà chỉ cúi đầu. Long Vũ thấy hành động của Như Tịnh cũng thấy cô có một phần đáng yêu nhưng cũng dễ sợ hãi. Điều này làm anh lại nhớ tới Băng Khiết.

Băng Khiết cũng có một phần tính cách giống Như Tịnh, nên anh cũng chẳng dám nói gì mà chọn cách im lặng.

Một lúc sau, trời cũng đã bớt dần cơn mưa. Long Vũ khẽ để Như Tịnh dựa đầu xuống gầm cầu. Bất ngờ, Như Tịnh sực tỉnh lại, tay đưa lên mắt dụi thấy anh ngồi xa không hiểu chuyện gì mà hỏi

-"À, anh có chuyện gì sao?"

-"Không có gì!"

Long Vũ cúi đầu xuống, nhưng sắc mặt thoáng sự buồn bã, bên ngoài anh vẫn giữ bình tĩnh. Nhưng bên trong khác đi nhiều lần, có lẽ một phần do anh nhớ tới Băng Khiết.

-"Mà sao cô lại cứu tôi vậy?"

Như Tịnh thấy anh hỏi vậy, đầu nhìn sang chỗ khác mà hỏi

-"Anh đang thắc mắc sao?"

Đúng thật là Long Vũ đang rất thắc mắc tại sao Như Tịnh lại cứu mình như vậy? Trong suy nghĩ của anh vẫn chưa giải đáp ra được.

-"Thật ra là tôi tình cờ đi qua thôi! Với lại tôi thấy tự dưng bọn côn đồ cùng với đám giang hồ đánh vào đầu anh, bọn chúng còn đưa anh đi ra chỗ khác. Tôi thấy anh gặp nguy hiểm nên cũng chỉ đi tìm anh và cứu ra thôi!"

-"Ra là vậy!"

Long Vũ biết Như Tịnh vì lo lắng cho mình nên mới giúp như vậy. Nhưng dù sao, giờ anh cũng chẳng tin một người nào nữa. Bởi càng tin tưởng nhiều họ lại càng phản bội anh nhiều hơn. Như Tịnh đột nhiên đứng dậy, Long Vũ không biết chuyện gì đành hỏi

-"Cô đủ đâu vậy?"

Như Tịnh khẽ quay đầu ra liếc nhìn anh mà đáp

-"Giờ tôi cũng về nhà mình đây!"

Long Vũ nghe vậy, biết mình chẳng làm gì được mà chỉ đáp một tiếng "Ừ" rồi rời đi. Nhưng anh chưa đi được bao xa, Như Tịnh nói to lên

-"Anh đi cẩn thận đấy, bởi vì bọn chúng đã biết là anh đã trốn thoát khỏi đó rồi!"

Nghe Như Tịnh nói vậy,. ah cũng chẳng nói gì mà lặng lẽ rời đi. Để lại mình Như Tịnh ở đó. Như Tịnh cũng chỉ khẽ thở dài ra một hơi

-"Cậu ta có vẻ như gặp chuyện gì đó thì phải nên mới vậy!"

Đứng ở đó một lúc, Như Tịnh quay đầu và rời đi. Trời cũng không còn mưa nữa, nước ở trên đường vận còn đọng lại thành một vũng nước to, có lúc là lớn hoặc bé. Nhưng Long Vũ chẳng quan tâm tới chuyện đó mà cứ tiếp tục đi ở trên con đường, hai tay để ở trong túi quần. Đầu ngẩng lên trời mà nhìn, chắc có lẽ ắt hẳn là anh vẫn nhớ ai đó.

Long Vũ vừa đi, nhưng cũng suy nghĩ những chuyện ở tương lai.

-"Đành đi đâu giờ? Chắc ở nhà trọ tạm vậy!"

Bây giờ, anh cũng đành phải làm như vậy. Chẳng còn chỗ nào mà chỉ có nhà trọ nơi anh đành phải thuê ở tạm ngủ

Đi được một lúc, anh nhìn xung quanh. Trước mặt là nhà trọ cũ kĩ nhưng cũng rắn chắt. Long Vũ nhìn vậy nhưng cũng không biết căn nhà trọ có rắn chắt hay không? Nhưng dù sao anh cũng đành phải thuê phòng trọ ở đây tạm.

/Cốc...Cốc.../ anh gõ cửa tầm ba lần. Lúc sau không thấy ai, tính anh không thích nói. Nhưng vì chỗ ở mà anh đành phải ho nhẹ ra một tiếng

-"Có ai ở nhà không?"

Long Vũ gọi tận ba lần. Anh chờ đợi đến nỗi trời gần tối. Cái lúc anh chuẩn bị rời đi thì có người mở cửa ra.

-"Ai vậy?"

Tiếng nói của người đó giống một người già tầm hơn sáu mươi tuổi. Bước ra ngoài, quả nhiên là vậy. Một người phụ nữ tóc trắng, da sần sùi đang nhìn chằm chằm vào anh. Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng chỉ hỏi

-"À mà bà... à không là bác...có thể cho cháu thuê một căn phòng ở đây được không?"

Bà ta nghe thấy anh nói vậy, hiểu ý được là Long Vũ muốn thuê một căn phòng ở đây. Chỉ khẽ ho ra tiếng mà nói

-"Cậu gọi tôi hóa ra chỉ là thuê căn phòng sao?"

Long Vũ lắc đầu liên tục, miệng liền nói

-"Đúng vậy đấy bà... à nhầm bác"

Mặt Long Vũ cũng chút đỏ lên nhưng bà không quan tâm mà chỉ quay đầu lại mà đi

-"Vậy cậu vào trong đi!"

-"À, vâng!"

Long Vũ dù vào trong, bà đi trước còn anh đi sau. Nhưng cũng đóng cửa lại vào, thấy bà mở cửa đi vào bên trong. Anh thấy vậy cũng chỉ khẽ mở cửa mà đi vào bên trong.

Trước mặt anh là bàn thấp tầm đến 20cm hoặc có thể hơn một chút.

Long Vũ nhìn thấy bà đã ngồi xuống đệm, nhìn xuống dưới thấy chỗ mình có nên anh đành ngồi xuống. Hai chân đế ở dưới, còn đùi để ở sau.

Không khí im ắng, chẳng có ai nói gì cả. Long Vũ chịu đựng không khí đó nên đã quen. Bà thấy anh chịu đựng được như vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Bà cầm ấm trà rót ra cốc để xuống đĩa mà đưa cho Long Vũ.

Anh thấy bà đưa như vậy, hai tay cầm lấy khẽ để xuống mà đáp

-"Cháu cảm ơn!"

Bà thấy anh hành xử như vậy cũng có chút ấn tượng.

-"Cậu có vẻ thông minh nhỉ?"

-"Thông minh? Nhưng...cháu cũng không thông minh đâu. Cháu thấy mình còn dốt nát lên được"

Nghe Long Vũ nói vậy, bà không ngờ anh lại nói bản thân mình như vậy.

-"Mỗi con người đều sinh ra có một năng lực riêng, nên cậu đừng có nói những lời đó trong khi cậu có năng lực đó!"

Long Vũ hiểu ra một phần mà bà nói, nhưng anh cũng không để tâm lắm, tay cầm cốc trà lên khẽ thổi nhưng cũng từ từ uống. Được một lúc, bà hỏi

-"Thấy trà mà ta pha có ngon không?"

Long Vũ nghe bà nói vậy, sắc mặt tốt hơn hẳn. Cảm giác thoải mái hơn nhiều, nhìn cốc trà một hồi lâu mới nhìn lên bà mà nói

-"Rất ngon bác"

Bà khẽ cười vì thấy anh cũng biết thưởng thức trà mà bà pha.

-"Cậu không cần phải gọi ta là bác đâu. Gọi bà cũng được."

Nghe vậy, Long Vũ sắc mặt tuy bình thường nhưng cũng hỏi

-"Sao lại như vậy được bác? Nếu tính ra tuổi của cháu mới có hơn hai mươi mấy thì phải gọi là bác mới đúng!"

Bà không quan tâm tới lời nói đó, bởi riêng bà chỉ cần anh luôn trò chuyện với bà là bà cũng đỡ bớt cô đơn.

-"Cậu có thể gọi ta là bà hay bác cũng được! Ta không nhất thiết cậu phải gọi ta là bà."

Long Vũ nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đỏ lên một chút nhưng một lúc sau cũng đáp:

-"Vậy...cháu rất vui vì được trò chuyện cùng bà"