Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào

Chương 46

Động tĩnh của bên này, Giang Vãn không hề hay biết, cô chỉ biến là đi cùng Trình Nghiêu vào núi, cô lại phát hiện ra thứ không thể ngờ tới!

Giang Vãn chỉ cảm thấy càng đi vào càng sâu, cũng cách quân doanh một khoảng khá xa, Trình Nghiêu mới dừng lại.

Ở đây quả thật có những phiến nấm to, đại khái bởi vì là núi sâu, vì vậy chưa từng có ai lên đây hái, những phiến nấm trắng to lớn mập mập mềm mềm, nhìn thấy thật hấp dẫn.

Cô ngồi xổm xuống, hai tay nhanh nhẹn hái nấm.

Mặc dù ở đây có những phiến nấm to, nhưng cũng không có nhiều loại nấm có thể ăn được, có loại nấm có độc.

Mỗi năm một vài đại đội bởi vì ăn nhầm phải nấm nên trúng độc, thậm chí là chết vô số người, vì vậy các loại như nấm này mặc dù là sinh trưởng tự nhiên, lại còn tươi ngon, nhưng thật ra không có bao nhiêu người thật sự đi hái về ăn.

Giống như có đại đội sống những ngày tháng tốt một chút, bọn họ rất ít người hái nấm ăn.

Trình Nghiêu đứng bên cạnh nhìn một hồi, bắt gặp cô động tác nhanh nhẹn, lại còn có thể tỉnh táo tránh xa nấm độc, thì trong lòng có tính toán.

Xem ra cô vợ nhỏ của anh hiểu biết cái này.

Nhưng đến cùng thì cô là người trong thành phố, anh lo lắng cô chỉ là may mắn, cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ điểm cho cô: “Những cây nấm này có độc, không thể ăn.”

Giang Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh cười một tiếng: “Được, em biết rồi.”

Trình nghiêu: “Anh ở bên kia đốn củi, em cẩn thận một chút, có chuyện thì gọi anh.”

“Ừm.” Giang Vãn vừa hái nấm, vừa tiến về phía trước.

Trình Nghiêu cũng vừa đốn củi, vừa đi theo cô.

Giang Vãn liền nhịn không được hỏi: “Sao không có ai đến đây vậy? Ở đây rất nhiều nấm mà.”

Khi cô ở nông trường phơi ngô nghiền, nghe cánh đàn ông trong nông trường nói chuyện, mới biết được rằng bọn họ mỗi năm nhân lúc trước khi trời lạnh sẽ hái rất nhiều nấm, sau đó phơi khô rồi cất vào để dùng cho mùa đông.

Cô liền nghĩ rằng bọn họ sẽ nhân cơ hội sau khi trời tạnh mưa, đi hái hết nấm trên núi mới phải.

Không nghĩ đến bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đến rìa ngoài sườn núi, nơi sâu hơn thì không đến nữa.

Trình Nghiêu: “Ở nơi này trên núi có lợn rừng, nghe nói còn có sói.”

Giang Vãn “Ừm” một tiếng, âm thầm trách mình ngu ngốc, điều này sao lại không nghĩ tới nhỉ.

Trình Nghiêu liếc nhìn cô một cái, “Sau khi em đến đây thì chưa từng gặp nhỉ? Cũng bình thường.”

Chưa gặp qua, vì vậy không nghĩ tới cũng là bình thường, cô vốn dĩ là người trong thành phố, đối với nông thôn núi rừng thực sự là thấy kỳ lạ.

Giang Vãn trầm mặc “ừm” một tiếng, quyết định tự mình bớt nói vài lời, hái nhiều nấm hơn, quay về hầm canh nấm ăn.

Cô vừa hái nấm vừa bỏ nấm vào trong bảo khố, nấm trong bảo khố sắp được xếp thành một ngọn núi nhỏ rồi, cô cũng không dừng lại.

Còn vô thanh vô thức mà tăng tốc độ lên.

Cả khoảng trước mặt đều bị hái hết rồi, cô cũng không có phản ứng lại, chỉ đến khi tay nắm được một nắm gai sắc “Ah—”

Tay của cô bị cứa vào rồi, hét lên một tiếng.

Trình Nghiêu ở ngay gần, nghe thấy tiếng hét liền lập tức xông đến, nắm lấy tay cô vừa kiểm tra vừa hỏi: “Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Giọng điệu của anh lo lắng, tiếng nói cũng căng thẳng theo, chỉ đến khi xác định được tay của cô không sao, vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Căng thẳng như vậy sao…

Trong lòng Giang Vãn ấm áp, còn có một chút ngại ngùng: “Em không sao, tại em không chú ý, vừa rồi không cẩn thận nắm phải một quả hạt dẻ lông.”

Trình Nghiêu thở hắt ra một hơi: “Không sao là được rồi.”

Anh nhìn trái nhìn phải, phát hiện không thấy những phiến nấm to đâu nữa, nhưng cái sọt bên cạnh cô lại chỉ có một tầng ít ít, những cái khác đi đâu cả rồi?

Trong lòng anh đã rõ ràng, nhưng thật sự nhịn không được lại thở hắt ra một hơi.

Kinh ngạc.

Sau đó hỏi: “Hái cũng được nhiều rồi nhỉ? Chúng ta về nhà thôi?”

Anh hối hận khi đưa cô vào núi sâu rồi, vốn dĩ là cảm thấy ở sườn núi quá nhiều người, không muốn chen lấn hay tranh của bọn họ, vả lại cô hái nấm dưới mí mắt mọi người, hái xong còn phải tự mình đem về nhà, còn hái không được nhiều nữa.

Không bằng thế này, cô hái xong thì thu hết lại, tiện lợi.

Nhưng vừa rồi cô vừa kêu lên, lập tức làm anh bị hoảng rồi, trong núi sâu rất nhiều nguy hiểm, anh không thể để cô mạo hiểm được.

Giang Vãn lại lắc đầu: “Không vội mà.”

Sau đó cô chỉ vào hạt dẻ lông trên mặt đất, vui vẻ nói: “Đây chắc là hạt dẻ lông nhỉ? Nhiều quá anh nhìn xem! Chúng ta nhặt về ăn thôi!”

Trình Nghiêu bây giờ mới kinh ngạc quay đầu lại, trước tiên nhìn hạt dẻ lông rụng đầy trên mặt đất.

Đánh giá xung quanh, phát hiện ở đây là một mảnh rừng hạt dẻ, cây to cây nhỏ đều có hết.

Giang Vãn đã bắt đầu nhặt rồi: “Hạt dẻ là một thứ tốt đấy, sao người của nông trường chưa từng lên đây nhỉ?”

Trên mảnh đất này hạt dẻ rơi xuống cứ một tầng lại chồng lên một tầng, có lẽ bởi vì nguyên do nhiều năm như vậy rồi mà không có ai đến nhặt, còn mọc lên rất nhiều cây con rải rác quanh mảnh đất.

Trình Nghiêu quan sát một lúc, đáp: “Có lẽ là thật sự chưa từng có người đến đây.”

Giang Vãn nghĩ nghĩ, cũng lý giải: “Phụ nữ và trẻ con không dám đi vào trong núi sâu như thế này, những người đàn ông cho dù có đi vào thì chỉ chú ý đến săn bắt thú rừng, có lẽ là cũng không chú ý đến thứ này.”