Bắt Được Ông Chồng Quốc Dân

Chương 3: Cuối cùng cũng thoát

Trong quán bar ồn ào, náo nhiệt một người đàn ông trong tâm trạng không vui liên tục nâng ly rượu trong tay lên uống cạn. Hôn sự của anh và người phụ nữ tâm cơ kia, đã định vào ngày mùng 3 của tháng tới. Kỷ Vĩnh Đông không hiểu tại sao ông nội mình có thể chấp nhận một cái hôn sự vô lý như vậy, cái kế hoạch của cô ta bày ra sờ sờ đó, chỉ có đứa ngốc mới không nhìn ra được.

"Vĩnh Đông nghe nói cậu sắp kết hôn?" Trình Duật đi tới bàn tay chạm vào lưng Kỷ Vĩnh Đông, khuôn mặt tươi cười nhìn một người không muốn ràng buộc hôn nhân như Kỷ Vĩnh Đông, cũng không thoát khỏi số mệnh kết hôn.

"Tôi còn chưa hỏi tội cậu đấy, hôm đó nếu không tại cậu thất hẹn không tới, sao tôi lại bị cô ta đưa vào tròng." Kỷ Vĩnh Đông quay ra lườm Trình Duật trách móc, chính cậu ta là người khiến anh khổ sở như ngày hôm nay, nếu cậu ta tới cô ta đâu có cơ hội đạt được mục đích.

"Đưa vào tròng? Vĩnh Đông là chuyện gì vậy? Kể cho tôi nghe một chút." Anh ta cảm thấy rất tò mò về câu chuyện của bạn mình, ánh mắt chăm chú lắng nghe.

"Không muốn nói cho cậu biết." Kỷ Vĩnh Đông hận lấy một ly rượu mới từ chỗ phục vụ đưa lên miệng uống cạn, buổi tối hôm đó Trình Duật hẹn anh tới quán bar uống rượu như mọi lần, nhưng lại khiến anh chờ suốt một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu, định uống nốt ly rượu cuối cùng thì trở về nhà, ai ngờ sáng hôm sau tỉnh lại thấy bản thân đang ở trong khách sạn cùng cô ta.

"Không muốn nói thì cậu giữ trong lòng đi." Trình Duật mất hứng, cầm lấy ly rượu đưa lên ngửa cổ uống cạn. Kỷ Vĩnh Đông không nói thì anh cũng lờ mờ đoán ra được cậu ta chắc hẳn đã bị cô gái kia lừa cưới, anh rất tò mò về cô vợ tâm cơ của cậu ta trông như thế nào.

...

"Tôi sẽ không bỏ tiền ra tổ chức hôn lễ cho nó, ông nhớ ngày xưa đã hứa gì với tôi khi đón nó về nuôi không? Chính là sẽ không chia cho nó bất kỳ tài sản nào cả."

Từ Ngọc đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, nhất quyết không muốn bỏ tiền ra làm đẹp mặt đứa con hoang kia, bà ta muốn nhà họ Kỷ kia biết nó không được nhà bà coi trọng.

"Đấy là tài sản, nhưng bà cũng biết nhà họ Kỷ giàu có tới mức nào, bà làm thế chỉ mất mặt chúng ta mà thôi."

Phương Trí thở dài đặt tay lên vai vợ khuyên nhủ, bản thân ông rất thương

Chân Tâm nhưng lại bất lực, bao năm qua trong lòng ông luôn cảm thấy có lỗi với vợ mình, vì thế đứng trước mặt bà luôn có phần yếu thế.

"Nếu ông cứ nhất quyết muốn tổ chức hôn sự cho nó cũng được thôi, tôi với Minh Ngọc sẽ ra khỏi cái nhà này, để ông với đứa con kia của mình thỏa mái muốn làm gì thì làm." Từ Ngọc lời nói kèm theo hành động đứng dậy, bước tới tủ lôi hết quần áo bên trong của mình ra bên ngoài.

Phương Trí nhu nhược cầm lấy tay vợ cản lại. "Được rồi không tổ chức thì không tổ chức."

Ông ta biết tính Từ Ngọc, việc bà đã quyết có cố gắng khuyên giải, cũng khó có thể khiến bà thay đổi quyết định của mình, Phương Trí đành chịu lùi một bước, lần nữa để Chân Tâm chịu thiệt thòi.

Từ Ngọc đạt được mục đích, khuôn mặt giãn ra đắc ý, xưa nay bà đều là dùng cách này ép chồng mình, luôn nhắc tới nhưng việc làm ông ta đã làm trong quá khứ, chính ông ta đã sai bây giờ chịu đựng như vậy là đáng đời. Từng là một người phụ nữ hết mực yêu chồng mình, một lòng tin tưởng ở nhà chờ đợi chồng, nhưng đáp lại bà ta là cái gì, là sự phản bội của Phương trí.

Từ Ngọc bao nhiêu năm qua, luôn cho rằng những việc bà ta làm tất cả đều là do bọn họ tự tạo ra, bà không có lỗi gì cả.

Phương Chân Tâm đêm khuya khó ngủ, một mình lang thang bên ngoài, đôi chân nhẹ bước theo những ô gạch dẫn vào sân sau nhà, ở đây Từ Ngọc cho trồng rất nhiều loại hoa, nhưng trước giờ cô chưa bao giờ thấy bà ta bước tới dù chỉ là nửa bước, thường bà ta chỉ thức đứng bên ngoài ban công nhìn xuống mà thôi.

Vườn hoa này được chăm bón rất tốt, nở rộ quanh năm, đặc biệt là khóm hoa hồng bất kể mùa nào cũng đều đỏ rực giữa khu vườn, Phương Chân Tâm đi tới bàn tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa, nhớ tơi mẹ cô đặc biệt rất yêu thích loài hoa này.

"Mẹ con sắp đi lấy chồng rồi, khi xưa không phải mẹ thường hay nói, khi con lấy chồng mẹ sẽ tự may cho con một chiếc váy cưới thật lộng lẫy sao?"

Phương Chân Tâm ngồi bệt xuống bãi cỏ, yếu đuối nhớ tới mẹ mà không kìm nổi nước mắt, cô luôn trách bản thân mình, nếu ngày đó không ốm, có phải bây giờ hai mẹ con cô vẫn ở quê, lương tựa vào nhau sống những ngày tháng êm đềm?

Tiếng gió đêm rít gào, bàn tay Chân Tâm ôm chặt lấy hai chân của mình, dù bên ngoài có lạnh lẽo cỡ nào cũng chẳng bằng trái tim từ lâu đã chết của cô.

...

Hôm nay đường xá thành phố A bỗng trở lên náo nhịp lạ thường, người dân thi nhau đổ dồn ra đường, muốn tận mắt xem đoàn xe rước dâu của con trai Tập đoàn Vàng bạc đá quý Kỷ Thị.

Bên ngoài rộn ràng là thế, nhưng trong nhà họ Phương không khí lại trở lên ảm đạm lạ thường.

Phương Chân Tâm trang điểm xinh đẹp, mặc trên người chiếc váy cô dâu lộng lẫy, mà hôm qua nhà họ Kỷ mới đem tới, ngoài người bạn thân thiết Thanh Trúc tới ra, cô chẳng có mặt mũi mời thêm người nào.

"Chân Tâm, bọn họ thật quá đáng, đây là đang muốn để mày mất mặt với nhà chồng sao?" Thanh Trúc bức xúc thay cho bạn của mình lên tiếng mắng chửi nhà họ Phương. Bọn họ tuy không thể sánh bằng với nhà họ Kỷ, nhưng cũng là gia đình giàu có, lại đi đối xử với Chân Tâm như vậy không thấy bản thân quá hẹp hòi sao? Đám cưới đáng ra là ngày vui, nhưng nhà họ chẳng khác nào ngày bình thường, đến một tấm giấy đỏ cũng tiếc dán lên cửa.

"Tao không sao đâu, chỉ hôm nay thôi, ngày mai tao thoát khỏi đây rồi." Phương Chân Tâm hướng Thanh Trúc nở nụ cười, cô chưa bao giờ hy vọng, nên cũng chẳng có thất vọng, biết trước Từ Ngọc sẽ chẳng bao giờ vì cô mà bỏ ra bất kỳ cái gì đâu, thực ra cô cũng chẳng có gì phải mất mật cả, quan trọng là bọn họ lúc Kỳ gia đến đón dâu sẽ lấy lý do gì lấp liếʍ chuyện này đi.

"Chân Tâm, nhà họ trai tới rồi." Thanh Trúc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy đoàn xe rước dâu của nhà họ Kỳ đã tới, hưng phấn vào khoe với bạn.

Phương Chân Tâm nắm chặt bàn tay mình, hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ mở ra, cánh nửa u tối này khép lại, cánh cửa khác lại mở ra cuộc sống sau này của cô dự sẽ chẳng khác xa đây là mấy, cô tự nói với bản thân mình chỉ cần gắng gượng tới khi tìm được mẹ thôi, lúc đó cô sẽ cùng bà rời xa mảnh đất đầy đau thương này trở về nơi mình đã từng sinh ra.

Kỷ Vĩnh Đông vẻ mặt như đi đánh nhau, ôm theo bó hoa bước xuống xe, đi theo bên cạnh anh chính là bố cùng ông nội đại nhân, bị bọn họ trừng mắt nhìn, anh mới nhích chân đi vào nhà họ Phương.

"Vào nhà cô tôi cứ nghĩ đi nhầm vào đám ma." Kỷ Vĩnh Đông nhìn Phương Chân Tâm lên tiếng, nếu hôm đó Phương trí không giới thiệu cô ta là con, anh sẽ nghĩ mình đang lấy giúp việc nhà họ phương, dù đã điều tra qua cô ta chỉ là đứa con hoang nhà họ Phương, nhưng không nghĩ cô ta sống trong nhà này lại không có địa vị như thế này.

"Vậy cứ coi như anh đang tham gia tang lễ đi." Phương Chân Tâm tự mình đứng dậy, xách

chiếc váy cô dâu lên cao, đi trước ra cửa, cô chẳng chờ mong anh ta sẽ nâng mình dậy đâu, tự thân vận động là tốt nhất.

Sau khi cô dâu chú rể vái lạy gia tiên xong, Phương Chân Tâm chính thức được bước chân ra khỏi nhà họ Phương, ngồi lên xe hoa trở Kỷ thiếu phu nhân.

"Bịch...Cheng." Đoàn xe rước dâu nhà họ Kỷ vừa lăn bánh, ở trên phòng Phương Minh Ngọc đang không nhịn được mà chạy sang phòng Phương Chân Tâm từng ở, điên cuồng đập nát hết đồ đạc trong phòng.

Cô ta mua chuộc người đổ thuốc kí©ɧ ɖụ© vào ly của Kỷ Vĩnh Đông, thuê người đưa anh ta tới phòng khách sạn, cuối cùng lại thành tự tay dâng vị trí Bà Kỷ cho cô ta, để đồ tạp chủng kia hưởng lợi, Phương Minh Ngọc không can lòng, coi đồ đạc trong phòng là Phương Chân Tâm mà trút giận lên.