Trong căn phòng tối đen như mực, người đàn ông cả cơ thể đều bị lửa nóng thiêu đốt, không ngừng tham luyến thân thể mềm mại dưới thân mình. Môi anh ta rời khỏi đôi môi sưng mọng vì bị cuồng dã chà xát của Phương Chân Tâm, đầu từ từ dịch xuống bên dưới, há miệng ngậm lấy nụ hoa vừa chớm nở trên ngực cô, đầu lưỡi vờn quanh trêu đùa, bàn tay còn lại cũng không chịu thiệt đưa lên cầm lấy nơi đẫy đà còn lại không chút dịu dàng nhào nặn.
Phương Chân Tâm trong lòng hoảng sợ cố cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu trên thân thể. Cô tự thôi miên bản thân, chỉ cần một chút nữa thôi là đã sắp chạm tới thành công rồi, lúc này đây cô không thể bỏ cuộc được.
Người đàn ông kia vì nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên, mồ hôi nóng hổi trên người anh ta nhỏ giọt chảy xuống thân thể Chân Tâm, bàn tay gấp gáp rời khỏi ngực cô, đi xuống
bên dưới cầm lấy đôi chân thon dài của cô tách rộng ra, vật nóng bỏng kề sát vùng đất cấm, không nhịn được đẩy mạnh hông tiến sâu vào bên trong hang động chật hẹp.
"A..." Cảm giác cả thân thể như bị ai đó xé rách, Phương Chân Tâm cố cắn chặt môi chịu đựng, nhưng không thể kìm nén được cơn đau lúc này, nước mắt hai bên cứ thế lăn dài trên gò má gầy gò.
Cả đêm nay người đàn ông hành hạ Chân Tâm không biết bao nhiêu lần, đến lúc gần sáng anh ta vì mệt mỏi ngủ thϊếp đi mà buông tha cho cô.
Chân Tâm đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình xuống, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay trăng rất đẹp tròn trịa chiếu sáng cả khoảng trời, cô không biết lần cuối mình ngắm trăng là lúc nào, chỉ biết sau khi mẹ mất tích đã mang cả niềm vui của cô đi theo rồi.
Bên ngoài cuối cùng cũng có ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng, cô quay sang nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình, trước giờ bọn họ chưa hề quen nhau, nhưng từ hôm nay có lẽ chúng ta sẽ thành người một nhà, cô nở nụ cười mang theo niềm chiến thắng, thấy anh ta cựa mình có dấu hiệu tỉnh lại liền nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Kỷ Vĩnh Đông sau một đêm kịch liệt, vột mình trở dậy, đưa tay đập mạnh lên đầu mình, không hiểu vì sao đầu anh lại đau như vậy, cố nhớ lại những ký ức vụn vặt hôm qua, nhưng càng ép bản thân đầu lại càng đau.
Đôi mắt quét qua căn phòng một lượt, bỗng dừng lại ở khuôn mặt ngủ say của cô gái bên cạnh mình, Kỷ Vĩnh Đông nhíu mày suy tư, bàn tay tự nhiên đưa qua bóp mạnh lên cổ cô gái kia. Giọng vẫn còn một chút khàn, mang theo tia lạnh lùng lên tiếng.
"Nói! Mục đích của cô là gì?"
Phương Chân Tâm không ngờ lần đầu chính thức gặp mặt, anh ta đã tặng cho mình một món quà lớn thế, cảm chừng như chỉ cần lời nói ra, khiến anh ta không hài lòng, mạng này của cô coi như bỏ.
"Tôi không biết, đây là phòng của tôi mà, tại sao anh lại ở phòng của tôi?"
Kỷ Vĩnh Đông nhìn vẻ mặt của cô gái trước mặt, chỉ cảm thán rằng cô ta diễn xuất quá tốt, anh là ai chứ? Mà lại chủ động leo lên giường của một cô gái xa lạ như cô ta.
"Đừng nghĩ mình thông minh, người trên đời này muốn tính kế với Kỷ Vĩnh Đông tôi, đều không sống nổi quá 3 ngày."
"Xin anh thả tay ra được không, tôi khó chịu quá." Phương Chân Tâm lời nói yếu ớt van xin, cô thực sự không thể thở nổi.
Theo vận động của Phương Chân Tâm chiếc chăn vốn đang kéo cao qua vai cô, giờ đã rơi xuống đến bụng, Kỷ Vĩnh Đông bây giờ mới để ý đến những dấu vết xanh tím trên người cô, cả trên môi vết máu còn chưa tan, nhìn trông thảm hại tới đáng sợ, anh từ từ nới lỏng bàn tay mình, hôm nay coi như tha cho cô ta một mạng, nhưng nếu anh điều tra ra việc này là do cô ta làm thì đừng trách anh tàn nhẫn.
"Nhanh nhanh, mở cửa ra đi!"
Bên ngoài cửa vang lên tiếng người nói, vài giây sau cánh cửa vốn đang đóng chặt lại tự nhiên bị người nào đó dùng khóa cửa mở ra, một ông cụ đầu tóc bạc phơ bước vào trong, phía sau là một người đàn bà trung tuổi, và mấy người ký giả.
"Mau chụp lại đi, xem Kỷ gia các ông giải thích thế nào vì vụ việc này." Người phụ nữ bước vào liên tục chỉ huy đống ký giả chụp ảnh, mà không quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của người đàn ông trên giường kia.
Cả người anh ta ngoài cái chăn đắp trên người ra không còn gì khác, cả đời này của Kỷ Vĩnh Đông anh ta chưa bao giờ chịu cảnh khốn đốn như lúc này, bàn tay siết chặt lại, kéo cao chăn lên che đi phần dưới cơ thể mình.
"Vĩnh Đông chuyện này là sao?"
Ông cụ Kỷ nãy giờ đều im lặng, bây giờ mới hướng cháu trai hỏi chuyện.
"Ông, là cháu bị bọn họ tính kế." Kỷ Vĩnh Đông nhìn ông nội mình kêu oan, chỉ tiếc cả đời anh thông minh hôm nay lại bị hại trong tay một người phụ nữ.
Ánh mắt Kỷ Vĩnh Đông như lưỡi dao sắc nhọn qua sang gằn giọng với Phương Chân Tâm.
"Thì ra đúng là cô giở trò, được lắm,
tôi thật hối hận vừa rồi không bóp chết cô."
Phương Chân Tâm không ngờ bọn họ còn thuê cả phóng viên tới đây, đúng là thủ đoạn vô biên không gì sánh bằng, nhưng cũng tốt nhờ bọn họ mà cô càng có thêm nhiều cơ hội.
Bà Phương nhìn thấy mục đích của mình đã thành công, quay sang nói với ông Kỷ: "Kỷ lão gia, chuyện này ông nhất định phải cho Phương gia tôi một lời giải thích."
"Để chúng nó kết hôn đi." Ông cụ Kỷ ánh mắt quét qua cháu trai mình, mệt mỏi lên tiếng, sau đó đi ra ngoài, ông xưa nay không thích làm to chuyện, Kỷ Vĩnh Đông cũng đã đến tuổi kết hôn, dù bọn họ là mục đích gì, cháu trai ông cũng không chịu thiệt hại.
"Ông nội, bọn họ là bầy kế hãm hại cháu, gì mà kết hôn chứ không đời nào."
"Cút hết đi, còn chụp nữa ngày mai tôi cho tất cả các người thất nghiệp."
Kỷ Vĩnh Đông tức giận hét lớn, đuổi đống ký giả đi, nhanh chóng cúi xuống nền nhà nhặt quần áo của mình mặc vào, chạy đuổi theo ông nội.
Tất cả bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bà Phương và Phương Chân Tâm, không khí tự nhiên im ắng hẳn.
"Minh Ngọc, được rồi con mau mặc quần áo vào về thôi." Từ Ngọc đến bên cạnh con gái, trên môi nở nụ cười hài lòng gọi con.
"Mẹ cả, bà thật có lòng." Phương Chân Tâm lúc này mới vén chăn ra, để lộ ra khuôn mặt của mình trước mặt bà ta, cô chưa bao giờ thấy đôi mẹ con nào lại tình cảm như họ, thấy con gái mình lên giường cùng đàn ông vẫn vui vẻ được, thật bái phục.
"Con ranh này, sao mày lại ở đây? Minh Ngọc đâu? Mày làm gì nó rồi?" Từ Ngọc nhìn thấy người trước mặt liền hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Rõ ràng đây là kế hoạch của mẹ con bọn họ dày công thực hiện, lại để cái đồ tạp chủng nhà nó chiếm hời.
"Tôi thay cô ta chịu khổ bà không thấy sao? Cô ta đang ở phòng bên đấy, có lẽ giờ cũng đã tỉnh rồi." Phương Chân Tâm khẽ nhích người dậy, tựa lưng vào thành giường nhìn bà ta, cả khuôn mặt vui vẻ đáp lời.
Từ Ngọc nghe xong, mau chóng theo lời Phương Chân Tâm nói, chạy sang phòng bên xem con gái mình.
Người cần đi cũng đi hết cả rồi, trả lại vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu của căn phòng, Phương Chân Tâm lúc này mới vén chăn bước xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt của cô gái trong gương nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại sáng hơn bao giờ hết, lúc này trong lòng cô chứa sự kiên cường xen lẫn lòng thù hận. Mục đích duy nhất của cô là tìm mẹ và trả thù.
**
Truyện được đăng tải duy nhất trên s1apihd.com, nếu ở bất kỳ trang wed nào thấy truyện, mong mọi người tới với wed chính để đọc truyện, cũng như ủng hộ công sức tác giả bỏ ra....Cảm ơn các bạn!