Phát Sóng Trực Tiếp Đoán Mệnh: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 7

Vào lúc bảy giờ tối, một tin tức nhanh chóng leo lên bảng tìm kiếm, trở thành hotsearch số một chỉ trong hai phút.

[#Tiêu Trạch Trình gặp phải lở đất, sợ sẽ tê liệt#]

Vô số cư dân mạng đổ xô để lại tin nhắn.

[Định mệnh kiếp này: Má ơi, chuyện này có thật không? Studio của Tiêu Trạch Thành đâu, nhanh chóng ra bác bỏ tin đồn!@Phòng làm việc Tiêu Trạch Trình V].

[Quả cam nhỏ dũng cảm: Bịa đặt Trình ca gặp tai nạn, truyền thông vô lương tâm, chờ thư của luật sư đi!]

[Soái đến tức giận: Địa điểm trong ảnh nhìn quen quen, là đường Ngọc Sơn phải không? Lúc tôi đi ngang qua có thấy xe cứu thương.] Ngay khi bình luận này xuất hiện, nhiều người đã nhắn lại bên dưới để hỏi thêm chi tiết. Nhưng lại có một số fan của Tiêu Trạch Thành tức giận xé*, nói đối phương đang cố cọ nhiệt.

Thế nhưng chỉ sau một phút, bình luận này đã bay lên đứng đầu trở thành bình luận hot nhất. Nguyên nhân là do studio của Tiêu Trạch Thành lên tiếng.

[Phòng làm việc Tiêu Trạch Trình V: Tiêu Trạch Trình xác thực đã gặp tai nạ, hiện đã được đưa đến bệnh viện, chúng tôi sẽ thông báo tình hình tiếp theo kịp thời cho các bạn.]

[Quả cam nhỏ dũng cảm: huhuhuhu, cầu cho Trình ca đừng xảy ra chuyện gì!].

[Tiểu tỷ tỷ nhà có quặng: Có bằng hữu nào ở thành phố A không? Chúng ta lập một nhóm đến bệnh viện cầu nguyện cho Trình ca nhé.]

.... Kỷ Hòa ngồi trên sô pha, lướt qua điện thoại một lúc rồi mới đặt nó sang một bên. Cô nhìn quanh một vòng, đây là một căn hộ chung cư có diện tích nhỏ, là quà trưởng thành của mẹ Kỷ dành cho nguyên chủ. Nhưng nguyên chủ không thích căn hộ mini này, phần lớn thời gian đều ở trong nhà cũ của Kỷ gia, thỉnh thoảng đi công tác cũng chọn ở khách sạn.

Vì vậy, không có gì khác trong căn phòng này ngoại trừ lối trang trí nhẹ nhàng cơ bản. Đây cũng là tài sản duy nhất đứng tên nguyên chủ.

Điều thú vị hơn là, nếu không phải mẹ Kỷ khăng khăng một mực viết tên nguyên chủ vào giấy chứng nhận bất động sản thì có lẽ bây giờ cô thậm chí còn không có chỗ đặt chân.

Kỷ gia đối với nguyên chủ đương nhiên là tốt, ăn mặc đi lại đã cần tất có, hơn nữa mọi thứ đều rất tinh xảo. Tuy nhiên, Kỷ Hòa thông qua ký ức của nguyên chủ nhận thấy có chút cổ quái, mọi chi phí của nguyên chủ đều được thanh toán bằng thẻ phụ, nhưng trong thẻ ngân hàng chính lại không có một xu.

Nguyên chủ vốn là thiên kim danh giá trên danh nghĩa cũng có mấy chục cửa hàng cùng vài chiếc siêu xe vô dụng. Nhưng nguyên chủ hoàn toàn không có một cắc trong thẻ chính.

Thật giống như Kỷ gia đã sớm chuẩn bị tốt ngày này, làm nguyên chủ tay không rời nhà. Ngày kế, Kỷ Hòa tỉnh lại trên sô pha, xốc chiếc áo khoác trên người sang một bên. Trong phòng ngủ là có giường, nhưng chỉ là một cái nệm, còn không bằng ra sô pha ngủ thoải mái hơn. Di động không biết khi nào tự động tắt máy. Kỷ Hòa tìm ra đồ sạc di động cắm vào sạc điện, màn hình mới vừa sáng lên liền nhảy ra vô số tin tức. Có cuộc gọi nhỡ, cũng có tin nhắn. Trong đó còn có vài tin nhắn đẩy đưa.

《 Tiêu Trạch Trình vào 3 giờ sáng thoát ly nguy hiểm 》

《 Bác sĩ chủ trị Tiêu Trạch Trình tỏ vẻ, cứu viện nếu chậm vài phút, hai chân sẽ khó giữ được 》

《 Kỷ Hòa ở phim trường chơi đại bài, từng đến phòng riêng quấy rẩy Tiêu Trạch Trình 》

《 Tiêu Trạch Trình, bình an 》

《Fans Tiêu Trạch Trình đêm khuya chạy tới bệnh viện, vì thần tượng cầu nguyện 》

Trong vô số tin tức về Tiêu Trạch Trình, Kỷ Hòa lại thấy được tin của mình, hơn nữa lại liên quan đến Tiêu Trạch Trình. Cô liền bấm vào tin tức, lật xem bài viết vài lần, trong lòng đại khái hiểu rõ.

Nguyên chủ trở nên nghèo túng, gièm pha trước kia liền bị moi ra. Kỷ Hòa nhìn thời gian, gần đến 8 giờ. Cô thu thập mọi thứ thật tốt, xuất phát đi đến Xán Tinh giải trí.

9 giờ đúng, Kỷ Hoà đã ở trong văn phòng người đại diện Lưu Thu Nhã. “Nếu là sớm biết rằng có hôm nay, lúc trước dù Kỷ gia có gây áp lực, tôi cũng sẽ không cùng cô ký hợp đồng! Cô nhìn xem bản thân làm chừng đó chuyện tốt, mỗi lần chúng tôi thay cô chùi đít cũng không biết ra tay từ đâu!"

Sắc mặt Kỷ Hòa nhàn nhạt, cô biết ông chủ công ty này cùng Kỷ Thần quan hệ không tệ, ban đầu nguyên chủ nhất quyết muốn tiến vào giới giải trí, cũng là Kỷ Thần giúp đỡ liên lạc với công ty này.

Với danh hiệu Kỷ tiểu thư, nguyên chủ ngay khi vào công ty đã nhận được sự đãi ngộ hàng đầu, khi đó Lưu Thu Nhã cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến với cô như bây giờ. "Đây là hợp đồng giải ước, mau ký đi. Ngoài ra, việc bồi thường thiệt hại cho những hợp đồng này cô cũng nhìn cho kỹ!!" Lưu Thu Nhã ném qua một loạt hợp đồng, khuôn mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đầu tiên Kỷ Hòa cầm hợp đồng giải ước lên xem qua một lần, sau đó lại xem từng hợp đồng khác.

Thấy cô xem đến nghiêm túc, vẻ mặt của Lưu Thư Nhã thay đổi, nôn nóng thúc giục: "Có gì thú vị mà xem, cô ký tên mình nhanh lên được không?"

"Nếu tôi không xem xét kỹ hơn, làm sao tôi biết những hợp đồng này có vấn đề hay không?" Kỷ Hoà ngước mắt lên nhìn Lưu Thư Nhã, đôi mắt cô tối tăm như vực thẳm khiến người ta không ghét mà run.

Lưu Thư Nhã rùng mình một cái:"Làm sao hợp đồng lại có vấn đề? Hơn nữa, những hợp đồng này cô xem cũng không hiểu được."

"Tôi không hiểu hợp đồng, nhưng tôi biết cái nào tôi đã đích thân ký và cái nào không qua tay tôi."

Kỷ Hòa chọn ra ba bản hợp đồng, lần lượt bày ra trên bàn. "Cô có thể cho tôi biết, tôi đã ký những hợp đồng này khi nào không?" Hơi thở của Lưu Thư Nhã trở nên dồn dập, đôi mắt cô ta quét qua các hợp đồng một lần, khuôn mặt cô ta có vài phần hoảng loạn.

Cô ta liếʍ môi dưới, "Cô không nhớ cũng là chuyện bình thường, không phải bình thường cô chỉ nhìn thoáng qua rồi ký sao? Làm sao cô có thể nhớ được từng ký cái nào?"

"Phải không? Có lẽ tôi có thể nhờ người giám định chữ viết một chút? Hoặc tôi có thể nhờ cảnh sát hỗ trợ điều tra?"

"Cô......” Mí mắt của Lưu Thư Nhã run rẩy, cô ta nhanh chóng bước tới lấy đi ba hợp đồng “Có lẽ là do tôi không cẩn thận bỏ nhầm, chỉ là chút sai lầm." Kỷ Hòa chỉ cười không nói, lưu loát ký hết một loạt hợp đồng.

Trước khi rời đi, cô nhìn thật sâu vào Lưu Thư Nhã rồi nói: "Nếu đi đêm nhiều, rất dễ lật xe."

Khóe miệng Lưu Thư Nhã co giật, lập tức đáp trả: "Vậy sao? Cô nên tự bảo trọng, hiện tại chính cô mới là người lật xe thảm nhất!"

Kỷ Hoà không nhiều lời nữa, quay người rời đi. Sau khi bước ra khỏi Xán Tinh, Kỷ Hòa nhìn lại tòa nhà phía sau thở dài.

Tốt, hiện tại trên người cô đang cõng hai ngàn vạn tiền nợ. Ngay lúc Kỷ Hòa đang loay hoay tìm cách kiếm tiền thì một tiếng động lộc cộc vang lên.

Cô im lặng cúi đầu, xác nhận âm thanh phát ra từ bụng mình.

"Lộc cộc~~" Gò má Kỷ Hòa dần dần ửng đỏ, mặc dù xung quanh không có ai nghe thấy nhưng cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Dù là cô hay nguyên chủ, từ khi sinh ra đều chưa từng bị đói chứ đừng nói đến việc phát ra âm thanh "đáng xấu hổ" như này.

Cô xoa xoa bụng, nhìn bốn phía một vòng, liền thấy một cửa hàng tiện lợi gần đó. Cửa hàng tiện lợi 411.

Kỷ Hòa đẩy cửa ra, một tiếng “ding-dong” vang lên khi cô bước vào cửa hàng. Có một nhân viên đứng trước quầy thu ngân, mặc đồng phục nhân viên màu đỏ, ngẩng đầu liếc nhìn Kỷ Hòa, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động. Mẹ Kỷ thân thể không tốt, quanh năm đều ăn theo thực đơn bổ dưỡng do chuyên gia chuẩn bị đặc biệt.

Dưới sự ảnh hưởng của bà, nguyên chủ cũng có tiêu chuẩn rất cao về đồ ăn, chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh của những cửa hàng tiện lợi này. Kỷ Hòa cũng chỉ biết tên của những thứ này, nhưng lại không xác định rõ mùi vị của chúng, đành phải nhìn bao bì, ngẫu nhiên chọn ra mấy thứ nhìn có vẻ ngon.

Nhân viên thu ngân thanh toán hóa đơn cho cô, tổng cộng là 50 tệ. Kỷ Hòa cảm thấy có chút đau lòng, chỉ vì mấy món đồ đã mất đi một phần tư số tiền.