Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 28: Đi Thôi, Sư Tôn Ta Cho Mời!

- Oanh Nhi chớ hoảng hốt, có vi sư ở đây.

Tinh quang trong mắt Tư Nam Yên lóe lên, chợt bấm ngón tay vận quyết, muốn nắm lấy lực nguyền rủa trong cơ thể Khâu Oanh Nhi.

Tất cả những gì nàng chờ đợi là khoảnh khắc này.

Nếu đối phương có thể xóa sạch dấu vết của mình, vậy nàng sẽ chờ nguyền rủa xuất hiện lần nữa.

Mượn liên hệ giữa hai bên, truy tìm ngọn nguồn.

Nàng ngược lại muốn nhìn xem là ai lớn mật như vậy, lại dám nguyền rủa đệ tử của mình.

Di?

Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt Tư Nam Yên lại hiện lên một tia ngạc nhiên.

Nàng do thám được lực nguyền rủa trong cơ thể Khâu Oanh Nhi, nhưng không cách nào truy tìm nguồn gốc.

Cỗ lực nguyền rủa này tựa như thật sự trống rỗng xuất hiện.

- Cái này...…

Rất không chân thực!

Phốc!

Khâu Oanh Nhi không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trong cơ thể suy yếu lần thứ hai.

Thương thế nàng vốn chưa lành, lời nguyền này lại tới, để cho nàng có chút chống đỡ không nổi.

- Sư tôn...…

- Oanh Nhi đừng nóng vội, ráng chống cự đi, vi sư thử xem.

Tư Nam Yên nhíu mày, có chút không cam lòng tiếp tục dùng bí pháp dò xét.

Lực nguyền rủa này cực kỳ khó chơi, trực tiếp cắm rễ trong cơ thể Khâu Oanh Nhi, hai bên hòa làm một thể.

Cho dù là Tư Nam Yên cũng không cách nào dễ dàng loại trừ.

Cách duy nhất là tìm ra người thi triển.

Từng giây từng phút trôi qua, trên trán Tư Nam Yên dần toát mồ hôi lạnh, Khâu Oanh Nhi nôn ra máu cũng càng ngày càng nhiều.

- Sao...... Sao lại thế này...…

Mặc kệ Tư Nam Yên cố gắng như thế nào, đều không thể tìm được ngọn nguồn nguyền rủa kia.

Thậm chí ngay cả chính nàng cũng thiếu chút nữa bị lực nguyền rủa kia dán lên.

- Quỷ dị, quá quỷ dị.

Trong lúc nhất thời, Tư Nam Yên cũng có chút bó tay luống cuống.

- Sư...... Sư tôn, ách...... Đau...…

Lúc này Khâu Oanh Nhi đã mềm nhũn ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, hai tay ôm đầu, trạng thái thê thảm vô cùng.

Trên người nàng toát ra một tia huyết vụ.

Huyết vụ này giống như có sinh mệnh, không ngừng lớn mạnh chính mình.

- Oanh Nhi...…

Tư Nam Yên thấy vậy cũng là thần sắc do dự, có chút không dám ra tay nữa.

Nếu nàng cũng bị lực nguyền rủa này quấn lấy.

Vậy thì rắc rối rồi.

Đừng nói là đột phá, chính mình có lẽ cũng phải bị vây khốn ở trên thứ đồ chơi này.

Nhưng ngay sau đó, lực nguyền rủa trên người Khâu Oanh Nhi lại biến mất một cách quỷ dị.

Thân thể Khâu Oanh Nhi run lên, ánh mắt thoáng qua một tia giải thoát, lập tức rơi vào hôn mê.

Tư Nam Yên trong lòng cả kinh, thần thức lộ ra, kiểm tra thương thế.

- Hoàn hảo, bị thương không nặng, chỉ là nhìn thê thảm.

Trong lòng nàng buông lỏng.

Rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại nhắm vào Oanh Nhi như vậy.

Tư Nam Yên có chút nghĩ mãi mà không rõ.

Khâu Oanh Nhi rốt cuộc đắc tội với ai rồi.

Đối phương có thủ đoạn bực này, rất rõ ràng không phải người bình thường.

Thực lực rất có thể ở trên nàng.

Đại năng bậc này, không đến mức ra tay với tiểu bối Khâu Oanh Nhi.

Rõ ràng có thể trực tiếp gϊếŧ Khâu Oanh Nhi, nhưng lại muốn tra tấn.

Thần sắc Tư Nam Yên âm tình bất định.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, thậm chí có chút không dám nhúng tay.

Tư Nam Yên nào biết, đại năng mà cô cho rằng giờ phút này cũng không khá hơn chút nào.

Nếu không phải thực lực không cho phép, Ôn Tri Hành cũng sẽ không lưu thủ.

Trực tiếp nguyền rủa Khâu Oanh Nhi đến chết.

Lúc này đây, trạng thái Ôn Tri Hành của hắn so với lúc trước còn kém hơn, có thể nói trực tiếp chống đỡ đến mức dầu cạn đèn tắt.

[Ngươi dùngVô Vọng Pháp Chú nguyền rủa Khâu Oanh Nhi, thương thế của nàng lại nặng thêm, ngươi thiếu chút nữa đã chết.]

- Ha ha...... Ha ha...... Ngươi cho rằng như vậy là kết thúc? Còn sớm mà! Này...... Lần này...... Xong còn có lần sau!

Ôn Tri Hành tê liệt ngã xuống đất, tùy ý cười.

- Ta tuy rằng thiếu chút nữa đã chết, nhưng vẫn có thể khôi phục!

Dù sao tốc độ khôi phục hiện tại của Ôn Tri Hành rất nhanh.

- Để xem ai có thể chịu đựng được ai!

[Thân thể ngươi rơi vào trạng thái khô héo, cây khô gặp mùa xuân phát động.]

[Cơ thể ngươi có những biến đổi mới]

[Thân thể của ngươi bắt đầu Niết Bàn lần thứ năm.]

[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi lại tăng gấp đôi.]

[Bắt đầu rèn luyện xương cốt toàn thân của ngươi, sau khi kết thúc rèn luyện, năng lực chịu đựng của thân thể ngươi càng mạnh hơn, thành tựu đồng bì thiết cốt.]

——

- Khô mộc phùng xuân...... Kích phát...... Ha ha...... Ha ha...…

Trạng thái của Ôn Tri Hành kém đến cực hạn.

Nhưng hắn lại cười đến càng thêm thoải mái.

Đây là lần đầu tiên, hắn dựa vào chính mình kích phát cây khô gặp xuân.

Không giống như lúc trước đều là "bị động" kích hoạt.

- Khâu... Oanh Nhi, ta... ta... phải cảm ơn ngươi…

Ôn Tri Hành nhếch miệng cười, sau đó hai mắt nhắm lại, trực tiếp rơi vào hôn mê.

——

Một ngày thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đến khi Ôn Tri Hành tỉnh lại, thân thể hắn đã niết bàn kết thúc.

——

[Lần Niết Bàn thứ năm kết thúc.]

[Tốc độ khôi phục thân thể của ngươi tăng gấp đôi.]

[Năng lực chịu đựng của thân thể ngươi càng mạnh, thành tựu đồng bì thiết cốt.]

[Thân thể ngươi lột xác, cảnh giới đột phá, tu vi trước mắt: Thuế Phàm Ngũ Trọng.]

——

- Tốc độ khôi phục có chút quá nhanh, nhanh đến mức ta có chút không thích ứng.

Ôn Tri Hành thật sự có chút không thích ứng.

Hắn liền ngủ một giấc, thân thể niết bàn liền kết thúc.

Tốc độ này thật sự quá nhanh.

- Thân thể này của ta, cho dù là thiên tài bình thường cũng không rèn luyện được loại tình trạng

này...…

Ôn Tri Hành cởϊ áσ của mình ra, bắt đầu tỉ mỉ quan sát.

Cơ bắp như đao khắc hơi nhô lên, trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại.

Ôn Tri Hành quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện trong mật thất còn treo mấy thanh trường kiếm.

Trong đó còn có một thanh đã ra khỏi vỏ bị đặt ở một bên.

Bất quá đều là phàm binh, không phải linh bảo.

Trong lòng Ôn Tri Hành khẽ động, trực tiếp tiến lên, nhặt trường kiếm ra khỏi vỏ lên, rồi hung hăng chém xuống cánh tay mình.

Đương một tiếng, trường kiếm cùng cánh tay phát ra tiếng kim thiết va chạm.

Trường kiếm kia đã khai nhận, nhưng không cách nào thương tổn đến mảy may.

- Không tồi!

Ôn Tri hành động cánh tay, hắn thành tựu đồng bì sắt cốt, đã hoàn toàn không sợ vũ khí bình thường.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại hoàn toàn thả lỏng, để cho thân thể của mình trở nên không hề phòng bị.

Kiếm trong tay rốt cục cắt rách da.

Máu đỏ sẫm thoáng cái tuôn ra.

Đây cũng không phải Ôn Tri Hành biếи ŧɦái, thích bị ngược đãi.

Hắn chỉ muốn nhìn lại tốc độ khôi phục của mình.

Cúi đầu nhìn xuống.

Vết thương trên cánh tay đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đại khái thời gian một nén nhang, vết thương bị trường kiếm cắt ra liền hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một mảnh phấn nộn.

Lúc này, Ôn Tri Hành đối với thân thể của mình coi như có hiểu biết rõ ràng.

Đáng tiếc, mấy ngày nay Ninh San vẫn chưa tới.

Ôn Tri Hành mừng rỡ rất nhiều, lại có chút thất vọng.

Ninh San không đến, hắn không có cách nào thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa.

Đại khái là bởi vì khi đó hắn bày ra trạng thái có chút quá tốt.

Nếu tính mạng không lo, cũng không thèm để ý.

- Tính sai rồi...…

Ôn Tri Hành nhíu mày.

Tâm tình tốt đẹp ngược lại có chút trầm thấp.

Bằng không lại nguyền rủa Khâu Oanh Nhi một lần đi…

Đang lúc Ôn Tri Hành nghĩ như vậy.

Cửa lớn mật thất chậm rãi mở ra, đúng là Ninh San lắc mình tiến vào.

- Ninh...... Ninh sư tỷ...…

Ôn Tri Hành vội mở miệng, sắc mặt tái nhợt không chút máu.

Miễn cưỡng đứng lên muốn hành lễ, rồi lại thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Diễn kịch lâu rồi, hắn càng ngày càng thuần thục.

- Không cần đa lễ.

Ninh San thấy vậy nhíu mày, bước nhanh tới bên cạnh Ôn Tri Hành, nói:

- Đi thôi, sư tôn ta cho mời.