Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 20: Ta Nhất Định Sẽ Ꮆiết Ngươi!

Ôn Tri Hành nhận thấy không thích hợp, nhưng đã không kịp.

Cũng may hắn vẫn chưa giải trừ Ẩn Linh Thuật .

- kẽo kẹt.

Cửa phòng bị người đẩy ra.

Đập vào mắt chính là Khâu Oanh Nhi mặc áo màu xanh lá cây.

Mỗi lần gặp mặt, Khâu Oanh Nhi đều mặc váy màu xanh lá cây.

Nhìn ra được, cô rất thích màu xanh lá cây.

Đương nhiên, Ôn Tri Hành không thích.

-Ôn sư đệ, thân thể khỏe lại chưa?

Khâu Oanh Nhi đi thẳng tới, vòng trên vẫn xóc nảy như cũ.

[Chú ý, ánh mắt nàng nhìn ngươi tràn đầy tò mò, hẳn là đang dò xét tình hình của ngươi.]

Ôn Tri Hành giật mình.

Hắn cũng nhìn ra.

Lần này, ánh mắt Khâu Oanh Nhi rõ ràng có gì đó không đúng.

Hung mãnh.

Đúng, chính là cường thế.

Lúc này đây, trong ánh mắt Khâu Oanh Nhi lại có cảm giác cao cao tại thượng.

-Hồi sư tỷ...... Khụ...... Tốt...... Tốt hơn nhiều...... Khụ khụ...…

Ôn Tri Hành bối rối đứng dậy hành lễ, trong miệng ho khan không ngừng.

-Sư đệ không cần đa lễ.

Khâu Oanh Nhi bước nhanh tới gần, ân cần nói: "Sư đệ chưa khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

-Tạ sư tỷ.

Ôn Tri Hành mang ơn, tràn đầy cảm động.

Nói xong, vội vàng kêu Khâu Oanh Nhi ngồi xuống nghỉ ngơi.

[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

-Thu.

Ôn Tri Hành bất động thần sắc lần nữa thu lấy mảnh vỡ tạo hóa.

Cho dù Khâu Oanh Nhi lai giả bất thiện.

Nhưng mảnh vỡ tạo hóa vẫn phải thu.

Chỉ tiếc.

Vẫn là Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám tro.

Ôn Tri Hành rút liền hai lần, bỏ thêm hai điểm tạo hóa.

- Lại đây, chỗ sư tỷ còn có một ít đan dược, ngươi lấy dùng đi.

Hai người hàn huyên một phen, Khâu Oanh Nhi lại móc ra mấy bình đan dược như trước.

Ôn Tri Hành vội vàng nhận lấy, trong ánh mắt hiện lên kinh hỉ, "Tạ sư tỷ.”

Nói xong, liền muốn đem những đan dược này thu lại.

-Ôn sư đệ.

Khâu Oanh Nhi đột nhiên thu hồi nụ cười, khiến Ôn Tri Hành dừng lại.

-Khâu sư tỷ, sao...... sao vậy?

Trong lòng Ôn Tri Hành lộp bộp một tiếng, cảm giác được không đúng.

-Đan dược này sao ngươi không ăn.

Khâu Oanh Nhi nhìn đan dược trong tay Ôn Tri Hành, lại nhìn biểu tình của Ôn Tri Hành, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sư tỷ, lát nữa ta sẽ ăn.

Ôn Tri Hành trên mặt mang theo nụ cười, không lộ ra chút bối rối nào.

- Không, ngươi ăn ngay bây giờ!

Khâu Oanh Nhi nheo mắt lại, rõ ràng là đang cười, nhưng lại lộ ra vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.

Ôn Tri Hành thở dài trong lòng.

Quả nhiên, hôm nay Khâu Oanh Nhi tới đây là có mục đích khác.

Chính là muốn cho mình ăn Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan kia.

Thể chất của mình vẫn bị hoài nghi.

Cuối cùng cũng không tránh được.

- Vâng, mệnh lệnh của sư tỷ, sư đệ tự nhiên tuân theo.

Ôn Tri Hành hơi kinh ngạc, trên mặt vẫn hiện ra nụ cười, sau đó lấy ra một viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.

-Ăn đi.

Ánh mắt Khâu Oanh Nhi nhìn chằm chằm vào động tác của Ôn Tri Hành.

Rõ ràng cười tươi như hoa, lại có vẻ vô cùng tà ác.

Tay trái Ôn Tri Hành hơi siết chặt, sau đó hung hăng đưa đan dược vào miệng mình.

Hắn mặc dù đã tu thành Tĩnh Tâm Chú, nhưng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.

Đan dược vào miệng liền tan, trong nháy mắt hóa thành một dòng nước ấm tiến vào bụng, lại nhanh chóng tràn vào trong tứ chi bách hài.

Một cỗ năng lượng tinh thuần toát ra, hai má Ôn Tri Hành hồng hào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng bắt đầu mê ly.

Dược hiệu phát tác cực nhanh.

Để cho hắn bắt đầu phiêu phiêu dục tiên.

- Khâu sư tỷ, người xem...…

Ôn Tri Hành miễn cưỡng giữ vững thần trí, muốn nói cho Khâu Oanh Nhi biết mình đã ăn rồi.

Nhưng mà Khâu Oanh Nhi lại mạnh mẽ ra tay, trong tay xuất hiện mấy viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan, gập tay một phát lại tiến vào trong miệng Ôn Tri Hành.

- Ăn một viên sao được, sư đệ, thân thể ngươi vẫn chưa khỏe, ăn thêm mấy viên nữa.

Khâu Oanh Nhi tươi cười ngọt ngào, ánh mắt lại âm lãnh như băng.

Ô...... Hừ...…

Ôn Tri Hành hừ một tiếng, mạnh mẽ nuốt mấy viên đan dược.

Trong lòng hắn chấn động mạnh!

Thật ác độc!

Khâu Oanh Nhi này thật độc ác!

Một hơi ăn nhiều viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan như vậy, nếu là người bình thường, sợ là thật sự muốn mơ mang sống trong trầm luân.

-Sư tỷ...... Người...…

Ôn Tri Hành còn muốn nói gì đó, nhưng dược hiệu bắt đầu phát tác.

Thân thể mất đi khống chế, chậm rãi mềm nhũn ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sung sướиɠ khó hiểu.

-Đừng trách sư tỷ...... Đây là quy củ của Vạn Diệu Cung chúng ta...…

Khâu Oanh Nhi từ trên cao nhìn xuống Ôn Tri Hành, trong miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.

-Ôn sư đệ, ngươi cứ hưởng thụ đi.

Thuần Dương chi thể thì như thế nào?

Thể chất nghịch thiên thì như thế nào?

Muốn không ăn đan dược, lừa dối qua cửa?

Vào Vạn Diệu Cung, tất cả những chuyện này không phải do ngươi quyết định.

Hai mắt Ôn Tri Hành hơi trắng bệch, hai tay không ngừng nắm lấy cái gì đó.

Cả người giống như lâm vào trong điên cuồng.

Đột nhiên, bắp chân Khâu Oanh Nhi bị tóm lấy.

-Sư tỷ, đừng đi a...…

Ánh mắt Ôn Tri Hành mơ màng, lại muốn động thủ với Khâu Oanh Nhi.

-Ngươi...…

Khâu Oanh Nhi cả kinh, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, chân phải dùng sức giãy ra, nhưng không thành công.

-Sư tỷ, tới đây a......

Ôn Tri Hành không quan tâm, buông mắt cá chân, trực tiếp sờ lên trên.

Khâu Oanh Nhi run lên theo bản năng, nhưng cũng giãy dụa ra.

Đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau.

Trong lúc nhất thời, nàng lại có chút chật vật.

-Hừ.

Khâu Oanh Nhi hừ lạnh một tiếng, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.

Nơi đây không nên ở lâu.

Ôn Tri Hành hết thuốc chữa rồi.

Một viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan, có lẽ còn có thể khống chế được.

Nhưng nuốt vào cùng lúc nhiều viên đan dược như vậy , thần tiên cũng khó cứu!

Ngày sau Ôn Tri Hành không thể sống nếu không có Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan.

Đáng tiếc, Tử Mẫu Cổ Trùng của sư tôn còn chưa luyện chế xong, chỉ có thể chờ lần sau lại hạ cổ.

……

Khâu Oanh Nhi rời đi không lâu, Ôn Tri Hành đang trong trạng thái điên cuồng chợt mở mắt ra.

Đáng chết!

Sắc mặt hắn hơi dữ tợn, trong ánh mắt hiện lên thanh minh.

Hắn vừa rồi một nửa là diễn xuất, một nửa là chân thật.

Trong nháy mắt nuốt đan dược, hắn cũng đã bắt đầu vận chuyển Tĩnh Tâm Chú.

Xem như ngăn chặn đại bộ phận dược tính.

Nếu không phải như thế, hắn hiện tại cũng đã phế đi.

- Băng hàn thiên cổ, vạn vật đều tĩnh, tâm ý khí tĩnh, xem ta độc thần, tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy, tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh, vô si vô sân, vô dục vô cầu, vô luyến vô khí, vô vi vô ngã.

Ôn Tri Hành khom người trên mặt đất, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, miệng không ngừng tụng niệm Tĩnh Tâm Chú.

- Không đủ, hiệu quả không đủ!

Bộ mặt hắn hơi dữ tợn, giọng nói trở nên khàn khàn.

Hắn phát hiện, hiệu quả của Tĩnh Tâm Chú không đủ.

Nếu chỉ nuốt một viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan, hiệu quả của Tĩnh Tâm Chú hoàn toàn đủ rồi.

Nhưng hiện tại, dược lực nồng đậm trong cơ thể hắn, căn bản cũng không phải là Tĩnh Tâm Chú có thể ngăn chặn.

Khâu Oanh Nhi này thật ác độc.

Niệm chú không hồi phục hoàn toàn.

Dược hiệu cùng Tĩnh Tâm Chú đối kháng lẫn nhau, đầu óc Ôn Tri Hành giống như bị xé rách.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

-Phải thăng cấp...... Phải thăng cấp Tĩnh Tâm Chú...…

Đôi mắt Ôn Tri Hành bắt đầu thất thần, ánh mắt tan rã, chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng.

- Khâu Oanh Nhi, ngươi không khống chế được ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi!

Đôi mắt Ôn Tri Hành đỏ bừng như khát máu, trong lòng hắn hiện ra sát ý.

Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!

Gϊếŧ ngươi!

Chợt, Ôn Tri Hành mất đi ý thức, lâm vào dục hải vô biên.