Cuộc sống như nước sông Hàn giang, gợn sóng không sợ hãi, cứ thế mà xuôi dòng.
Trên trấn người đến người đi, gà bay chó sủa giống như thường ngày. Giới đánh bạc vẫn thỉnh thoảng tụ tập cử hành, các hàng quán ăn vặt vẫn nóng lửa hồng, gian hàng của lão Lý bán cá cùng Vương tiểu muội bán trái cây vẫn thường hay gây gổ. Chu Chỉ Nhược mỗi ngày bán rau cũng ứng đủ đồ dùng trong nhà. Triệu Mẫn đúng hạn lấy được tiền tháng mua móng lợn trả hết nợ thua bạc. Cái vị cô nương tự xưng là Tập đạo sự kia cũng không có quay lại, làm cho người ta từ từ quên đi ở sau đầu, quay về cuộc sống bình thường. Lăng Như Vân trở thành một cái rút mắt ẩn ẩn trong lòng, ẩn núp ở trong lo lắng của Triệu Mẫn, ngày thường không đυ.ng cũng không hoảng. Vạn nhất nếu đυ.ng phải, Triệu Mẫn liền ở trong hậu viện trong nhà mà ngẩn người, nằm trên giường trúc mà ngẩn người, nằm ở hàng rào tre cũng ngẩn người... Một mái tóc ướt, một bình trà nóng, thời điểm chạng vạng thổi tới gió sông, nhìn con sông Hàn giang xa xa, nghe được tiếng Chu Chỉ Nhược trong trù phòng nấu cơm, trốn tránh hết thảy lao động. Cho đến khi Chu Chỉ Nhược gọi nàng ăn cơm, nàng mới chậm chạp lết cái mông, thu hồi cái suy nghĩ ngàn dặm kia đi.
Bàn cơm được bày ra ở hậu viện. Thời tiết mỗi ngày một nóng, ở hậu viện ăn cơm sẽ mát mẽ nhiều hơn. Triệu Mẫn kinh hỉ phát hiện cơm tối có thêm thịt viên, nấu chung với củ cải trắng, mùi vị vô cùng thơm ngon. Triệu Mẫn cũng không cần người thúc giục, chạy nhanh đi vào trù phòng mang thức ăn ra. Một bên cầm bát đũa hỏi Chu Chỉ Nhược: "Chỉ Nhược, làm sao có thịt a? Không phải ngươi đem thanh kiếm đi cầm cố rồi chứ?"
Chu Chỉ Nhược tay phải cầm cái muôi, khuấy khuấy động động trong nồi lớn, tay trái cầm lấy hai cái bát đưa cho Triệu Mẫn bới cơm: "Cố ý giữ lại một chút rau để đổi thịt, ngươi cũng đã lâu không có ăn thịt."
"Này, này! Này là Chỉ Nhược thương ta." Triệu Mẫn hết sức phấn khởi cầm bát bới cơm, còn dùng muỗng đè ép cơm trong bát xuống, bới thêm một muống nữa.
Thức ăn đều đã lên bàn, Chu Chỉ Nhược cởi xuống tạp dề, rốt cuộc cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Canh đậu hủ, rau dưa muối, ngó sen xào, cùng củ cải trắng nấu với thịt viên. Thịt viên không nhiều, chỉ có bốn cái, nhưng Chu Chỉ Nhược lại ăn chay, cho nên tất cả đều là Triệu Mẫn ăn. Triệu Mẫn nhìn chăm chú vào chén thịt viên củ cải trắng bốc lên nhiệt khí, đem hai đôi đũa xoa xoa trên ống tay áo, phân ra đưa qua cho Chu Chỉ Nhược một đôi. Tự mình xuống tay gắp lấy một viên thịt lớn, vùi đầu lùa cơm, a ô vừa ăn vừa thổi nóng.
"Ăn chậm một chút, ta cũng không có cướp của ngươi..." Chu Chỉ Nhược cười chúm chím nhìn về phía Triệu Mẫn, tự mình gắp lấy một khối ngón sen, đưa vào trong miệng nhai. Khối ngó sen tươi ngọt, là hôm nay vừa hái ở trong hồ, để vào miệng nhai giữa răng môi tràn đầy hương vị mùa hè.
"Thơm quá!" Hai ba cái viên thịt ngay tại trong bát của Triệu Mẫn nhanh chóng vô tung vô ảnh, nàng lại xốc lên hai cái, cắn một hớp lớn, miệng đầy bóng loáng lóe sáng: "Trước kia bao nhiêu sơn hào hải vị, đều không thơm ngon bằng cái này."
Chu Chỉ Nhược cười nói: "Đó là dĩ nhiên, ngươi trước kia làm cái gì, bây giờ làm cái gì? Tác phong của ngươi ăn cơm cùng trước kia cũng không giống nhau."
Triệu Mẫn bỏ nửa bát cơm xuống, lúc này liếʍ liếʍ môi, thả chậm tốc độ, ngẩng đầu cười hỏi Chu Chỉ Nhược: "Vậy ngươi thích ta trước kia, hay thích ta bây giờ?"
"Ừ...!" Chu Chỉ Nhược dừng đũa lại, nghiêm túc suy nghĩ, cho ra kết luận: "Chỉ cần là ngươi, ta đều thích." Trước kia là Thiệu Mẫn quận chúa, bây giờ là Mẫn gϊếŧ lợn, đối với Chu Chỉ Nhược mà nói, Triệu Mẫn chính là Triệu Mẫn, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Có được câu trả lời này, Triệu Mẫn vốn nên thỏa mãn, nhưng lại bất thức hảo ngạt (không biết phân biệt) không chịu vừa lòng mà hỏi lại: "So với thích mạt chược thì sao?
"... Ta cự tuyệt trả lời câu hỏi riêng tư này."
"Cái gì mà riêng tư? Chẳng lẽ người thích mạt chược hơn sao!" Triệu Mẫn vừa muốn lên tiếng, lại bị Chu Chỉ Nhược gắp một khối đậu hủ nhét vào trong miệng, nhất thời liền phát ra: "Hô...hô... Nóng..."
Sảo sảo nháo nháo đem một bàn thức ăn quét sạch, hai người chống đỡ cái bụng đi đến bên giường trúc hóng mát, đều không nguyện ý cử động gì thêm nữa, việc nhà còn lại cũng để một bên. Triệu Mẫn đem bình trà nhỏ ôm ở trên bụng, che lại lỗ rốn, không cho Chu Chỉ Nhược nằm bên cạnh thừa cơ hội làm chuyện xấu. Chu Chỉ Nhược thì đưa tay bẻ lấy mấy nhánh cây lê, lấy thanh đao nhỏ từ bên hông mà gọt gọt.
Triệu Mẫn ăn no rồi liền muốn xen vào chuyện người khác, lấy bình trà ra khỏi bụng, xoay người nằm ngoài trên đùi Chu Chỉ Nhược: "Đang làm gì? Làm ám khí phòng thân cho ta sao?"
"Ám khí? Thầy lang trên chợ hướng ta tìm mấy nhành cây lê, ta đem mấy cành cây này gọt cho tốt rồi đem sang." Gọt xong, Chu Chỉ Nhược buông xuống đao nhỏ cùng với mấy nhánh cây, ở trên áo bào của Triệu Mẫn mà chùi chùi tay sạch sẽ, rồi từ cổ của nàng mà hướng lên đầu mà xoa xoa nói: "Làm gì nghĩ đến ám khí? Còn đang lo lắng chuyện của Lăng Như Vân sao?"
"Chỉ là tùy tiện suy nghĩ một chút." Triệu Mẫn trở lại thân mình, để cho tay Chu Chỉ Nhược rơi vào trong ngực mình. "Nhiều ngày bình an vô sự như vậy, ta cũng thực tế một chút. Chẳng qua là nàng nói muốn đến đền đáp, thế nào còn không tới?"
"Có lẽ là nàng không giàu có gì? Nhìn tuổi tác còn nhỏ, chắc hẳn cũng không có nhiều tiền, cho nên tạm thời có lỗi không đến?"
Triệu Mẫn liếc mắt nàng một cái, trong lòng nói: "Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi tựa như... Nhưng khi mở miệng lại là lời khác: "Tuổi nàng tuy còn nhỏ, nhưng nàng lại có thể nêu cao tên tuổi của mình. Cao thủ chạy trốn ẩn náu trên giang hồ, liền so với người như vậy. Chính diện mà đọ sức, đan đả độc tấu, rất khó thất bại, sợ nhất là bị đánh lén cùng ám toán. Tuổi còn trẻ tên cũng không thấy nổi bật nhưng lại cao tay rất khó phòng bị. Mặc dù kinh nghiệm mới bước vào giang hồ nên còn thiếu xót, ngược lại theo thời gian có thể lập được chiến công."
"Ngươi cũng coi như là bệnh lâu thành y... Lăng Như Vân võ công cũng không thấp, nhìn vết chai ở trên tay, hẳn là chuyên dùng chưởng."
"Vô luận nàng ta dùng cái gì, ta đại khái cũng không đánh lại. Ta đã hai năm không luyện võ..." Triệu Mẫn giơ tay bắt lấy cằm của Chu Chỉ Nhược, ánh mắt đáng thương mong chờ mà chớp mắt: "Có khi nào ta sẽ vì ta lười nên nhất định sẽ trả giá thật lớn không?"
"Sẽ không." Chu Chỉ Nhược ôn nhu an ủi: "Ngươi có luyện cũng đánh không lại!"
"... Tính. Ta có Chỉ Nhược nhà ta là đủ rồi. Chỉ Nhược nhà ta có thể công phá năm mặt tường đây. Huống chi dù sao vẫn là một đứa nhóc, cũng không có căn cơ gì trên giang hồ, không sợ."
Chu Chỉ Nhược mỉm cười vuốt ve hai gò má nàng, trong lòng thầm sửa lại: Hiện tại là tám mặt.
Sao cũng tốt, muốn cũng vô dụng, chuyện của Triệu Mẫn từ trước đến nay không quan tâm gì nhiều, nếu chuyện phiếm nói một hồi cũng quay về với chuyện của bản thân: "Hôm nay người của Thạch Khê trấn đến, mời ta ngày mai sáng sớm đến phụ việc bếp núc gϊếŧ lợn. Ta nghĩ tháng này tiền trong nhà cũng không mấy dư giả, ngày mai cũng không hợp chợ, nên đã đáp ứng."
"Thạch Khê trấn? Cách đây không sai biệt lắm cũng hai canh giờ đi đường. Xa như vậy tại sao lại mời ngươi a? Đây là lần đầu tiên sao?"
"Nghe nói hai người đồ tể (người làm nghề gϊếŧ mổ súc vật) bị bệnh, lại không đủ người làm tiệc rượu, ngược lại cũng không thấy kỳ quái. Ngươi còn nhớ muốn đi sang Thạch khê trấn phải đi ngang một đoạn đường xuyên rừng cây không? Cái kia rất dễ lạc đường. Đúng lúc hôm nay khi chúng ta bày ra gian hàng thịt thì có một lão đồ tể tới gian hàng chơi, thấy ta muốn đi Thạch Khê trấn, liền chỉ ta một con đường tắc. Từ trong rừng cây xuyên qua, cũng không cần phải đi vòng quanh, chỉ cần một giờ. Bất quá trời còn tối ta phải ra cửa, bên kia sáng sớm liền cần người."
"Được, nhưng phải cẩn thận..."
"Yên tâm, có đao gϊếŧ lợn ở đây. Đυ.ng phải trộm cướp hay dã thú, Triệu Mẫn ta cũng không để vào trong mắt. Chẳng qua là..." Triệu Mẫn động thân, hai tay chống đỡ giường quỳ gối bên người Chu Chỉ Nhược, đang khi nói chuyện môi liền tiến tới dưới cái lỗ tai của Chu Chỉ Nhược: "Nửa đêm phải ra cửa, không bằng đêm nay không ngủ. Chu cô nương có nguyện ý bồi ta cộng độ lương tiêu (cùng chung đêm đẹp) hay không a?"
"Mẫn Mẫn..." Chu Chỉ Nhược nhẹ giọng gọi, tại đôi môi như gần như xa của Triệu Mẫn chạm vào hơi thở dốc của nàng. Sắc trời tối dần, không giấu được mặt mày thanh tú cùng thần thái ngượng ngùng của Chu Chỉ Nhược, dụ dỗ trái tim rạo rực ngoan tâm của Triệu Mẫn nổi lên.
"Chu Chỉ Nhược, sinh ra mặt mũi xinh đẹp, kiêu ngạo như vậy..." Từng câu từng chữ năm đó, bây giờ còn nhớ. Triệu Mẫn dán vào bên cạnh vành tai Chu Chỉ Nhược, rung giọng nói ra làm cho bản thân một tấc vuông đại mất hết ba chữ kia: "Có sợ không?"
"Hô..." Chu Chỉ Nhược hít sâu một hơi, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Triệu Mẫn, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta khuyên ngươi không nên để ta nhớ đến sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của ngươi năm đó đối với ta, nếu không ngươi nên hỏi chính mình coi có sợ không?"
"Này này..." Trong lòng Triệu Mẫn giật mình một cái, nhất thời vâng dạ, lão lão thực thực (đàng hoàng) mà hôn Chu Chỉ Nhược, nghiêng người ngã xuống, hòa hợp vào màn đêm dưới ngàn sao.
Canh ba canh tư, bóng đêm nặng nề.
Triệu Mẫn mang theo cây dù đi mưa, cùng với một cái đèn l*иg giấy, vội vả chạy đi. Lúc này nàng đã đi xuyên qua rừng cây, cách Thạch Khê trấn không còn xa. Mà mắt thấy mây đen dần dần dày lên, gió lạnh thổi đến, khẳng định sẽ có mưa. Tuy rằng nàng có mang theo áo tơi, nhưng mưa đêm to đường lại vắng cũng quá mức khó khăn, vẫn là nên tránh trận mưa này là tốt nhất. Nàng một lòng muốn đυ.t mưa, càng vận lực tăng nhanh cước bộ.
Bỗng nhiên, Triệu Mẫn trợn tròn hai mắt, dưới chân lập tức đứng yên, sau ót tiếng gió rít rào kéo tới thổi thoáng qua.
"Ba." Tiếng gió thổi đột nhiên dừng lại, lực đạo lớn ma sát làm bàn tay Triệu Mẫn sinh đau. Nàng bắt tay ra sau đầu bắt lấy vật gì đó lui về phía sau, mở ra lòng bàn tay, đưa đèn l*иg lên nhìn. Một mũi tên dài, thân gỗ cứng bóng loáng, đuôi mũi tên lông trắng, đầu mũi tên được vải dày bọc lại.
Nguy rồi! Trong lòng Triệu Mẫn kinh hãi, thầm kêu không tốt. Liền có mấy người nhanh chân bước tới. Một người âm thanh ở phía sau nàng vang lên, tuổi còn trẻ lại anh khí, không lâu trước đó đã nghe qua.
"Ngươi quả nhiên biết vỗ công, kia hẳn là không sai rồi?"
Triệu Mẫn hận không thể nào sai được mà nhắm mắt, hung hăng cắn môi, mũi tên dài vẫn nằm trong lòng bàn tay. Lần nữa lại mở mắt, mây đen cuồn cuộn che trời tế nguyệt. Nhếch miệng cười một tiếng, khổ từ trong ra: Trận mưa này, tránh không khỏi.