Trăng Khuất Mái Hiên

Chương 1: Giấc mơ xưa (H)

Mùa mưa ở Bạch Thành rất dài.

Về nhà có đường tắt, sau khi ra khỏi trường học phải băng qua một ngõ hẻm trước, mái hiên vẫn đang nhỏ nước, mặt đất cũng ướt nhẹp, nếu như vận may không tốt giẫm phải cục gạch vỡ, giày và quần đều sẽ gặp nạn.

Rẽ qua khúc cua, Khanh Hàng chợt dừng bước, hai người cách đó không xa cách nhau rất gần, đang nói gì đó, thường xuyên có tiếng cười truyền tới.

Buổi sáng trước khi vào lớp anh đã gặp Trình Vãn Nguyệt, hôm nay cô mặc một chiếc chân váy xếp ly rất ngắn, đôi vớ cùng màu chỉ dài đến dưới đầu gối một chút, để lộ ra bên ngoài làn da sau khi bị muỗi đốt để lại những vết đỏ rất nổi bật, ở ngay phía sau đùi.

Khanh Hàng mím chặt môi dưới, trên gương mặt thanh tú chẳng có nhiều cảm xúc gì, chỉ đè thấp mép dù che đi bóng dáng hai người đó, xoay người đi về, chuẩn bị đổi đường

“Khanh Hàng!”

Vẫn bị cô phát hiện rồi.

“Em bị trật chân rồi, anh có thể giúp em được không?” Cô yêu cầu như chuyện đương nhiên, nhưng lại toát ra vẻ yếu ớt và thân mật không hề che giấu chút nào.

Khanh Hàng đưa lưng về phía họ, nghe thấy cô bảo nam sinh của lớp thể dục đó đi trước, nam sinh không cam lòng, muốn đưa cô về nhà, cô ứng phó mấy câu đã có hơi mất kiên nhẫn.

“Không cần phiền cậu, Khanh Hàng sẽ đưa mình về.”

Trình Vãn Nguyệt đuổi nam sinh kia đi, đồng phục học sinh vốn khoác lên khuỷu tay cô được trải trên ghế đá, cô vịn tường ngồi xuống, gọi ‘Khanh Hàng’ từng tiếng một, lúc thì đáng thương, lúc thì tức giận, lúc thì lại tủi thân.

Cách đó mấy mét, trái tim Khanh Hàng cũng xao động theo giọng điệu của cô, cô lúc nào cũng trêu chọc anh không biết chừng mực như vậy, đùa giỡn anh, sau khi đạt được thứ mình muốn rồi sẽ lại không chút do dự mà vứt đi, đợi đến lần sau lại nhớ đến anh, dễ dàng bố trí cạm bẫy xong, lại chờ anh bước chân vào lần nữa..

Anh rõ ràng rất hiểu, nhưng vẫn sẽ rơi vào cạm bẫy của cô.

Từng lần từng lần một nhắc nhở bản thân phải giấu kỹ, nhất định không thể để cô nhìn ra, nếu không cô sẽ đắc ý, nhưng chờ đến lúc anh kịp phản ứng thì người đã chạy đến trước mặt cô.

Ngõ hẻm chật hẹp u ám không che giấu được ý cười sáng rực trong mắt cô.

Cô lại thắng rồi.

“Thật sự đau lắm, không lừa anh đâu.”

“Ở đâu mà trẹo?”

Cô giơ tay lên, tùy ý chỉ vào phía trước, “Thì ở bậc thang kia kìa, em còn nghe được cả tiếng xương kêu lên nữa.”

Khanh Hàng nhét dù vào trong tay cô, im lặng hơi ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân đang khẽ đung đưa treo lơ lửng giữa không trung, cách đôi vớ không sờ ra được gì, nhưng cho dù anh chạm vào chỗ nào cô cũng la đau.

“Anh cõng em đi.” Cô nói không đi nổi, một bước cũng không đi được.

Khanh Hàng đeo cặp sách lên cổ, lại cởϊ áσ khoác đồng phục ra, cột hai tay áo vào ngang hông cô, quay lưng về phía cô ngồi xổm xuống. Người cô mềm mại quá mức, khoảnh khắc nằm sấp lên lưng anh, đến nỗi anh lo xương của mình sẽ cấn đến cô.

Cô giơ dù lên, một giọt nước mưa rơi trên trán anh, anh lập tức tỉnh táo, cõng cô đứng dậy, kết hợp với đồng phục lót trên băng ghế đá, như vậy tay anh sẽ không trực tiếp chạm vào da cô, nhưng mà nhiệt độ cơ thể dán phía sau lưng vẫn làm tai anh đỏ ửng như cũ.

Trình Vãn Nguyệt tựa vào vai anh, “Em muốn đến nhà anh, ba mẹ em tăng ca, rất khuya mới về nhà, Trình Diên Thanh tan học đã đi chơi rồi, em đi về cũng là một mình.”

Làn váy nhẹ nhàng lướt qua cổ tay, hơi ngứa, Khanh Hàng không nói gì, đổi hướng đi về nhà.

“Em đã đợi rất lâu, sao giờ anh mới đến, lớp phó học tập lớp các anh thật đáng ghét, ở trường bao giờ cũng tìm anh hỏi, tan học còn muốn làm chậm trễ thời gian của anh, cậu ta không thể đi tìm giáo viên hỏi sao? Khanh Hàng, anh không được thích cậu ta.”

“Chỉ là bạn học, anh sẽ không thích cậu ta.” Khanh Hàng vẫn không nhịn được mà hỏi ra, “Vừa nãy tên kia nói gì với em?”

“Cậu ta nói cậu ta có đáp án bài thi, ai lại chép theo đáp án chứ, ngốc chết mất.” Trình Vãn Nguyệt ôm chặt cổ anh, “Với lại em có anh mà, không cần đáp án.”

Cô cảm nhận được rất rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của Khanh Hàng sau khi cô nói câu đó xong, cũng không còn lạnh nhạt như vừa rồi nữa.

Khanh Hàng cõng Trình Vãn Nguyệt về đến nhà, trực tiếp đi vào phòng ngủ, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

Ông nội đã về trong thôn, trong nhà cũng chỉ có hai người họ.

Trình Vãn Nguyệt không phải lần đầu tiên tới, cô tới rất thường xuyên, phòng của Khanh Hàng ngăn nắp lại sạch sẽ, y hệt con người anh vậy.

Khanh Hàng ra ngoài rồi lại đi vào, cầm trong tay một lọ dầu hồng hoa, Trình Vãn Nguyệt tự nhiên mà nâng bàn chân bị bong gân đó lên vắt lên đùi anh, anh cởi dép giúp cô trước, sau đó là vớ, bàn chân bị anh cầm trong tay trông thật nhỏ nhắn.

Anh đổ chút dầu hồng hoa vào lòng bàn tay, bàn tay bao phủ lấy mắt cá chân cô.

Rõ ràng đã rất nhẹ, cô vẫn khẽ kêu đau, không khí ẩm ướt oi bức, người bong gân là cô, anh lại đổ mồ hôi đầy người.

Cuối cùng cũng bôi xong, Khanh Hàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra bên ngoài rửa tay.

Trình Vãn Nguyệt cúi đầu nhìn chân mình, chờ anh rót một ly nước trở lại phòng, cô mới ngồi xong, “Ghế cứng quá, cộm mông đau.”

“Đi lên giường ngồi.”

“Em như vậy sao đi chứ.”

Cô vắt một chân lên tay vịn ghế khẽ đung đưa, sau khi cởi vớ ra, ngón chân trắng muốt hiện lên một tầng ánh sáng, Khanh Hàng dời mắt đi, đặt ly nước xuống ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Muốn bế, cõng không thoải mái.”

Khanh Hàng nói, “Chỉ hai bước thôi.”

“Thế cũng phải bế.” Cô chìa một ngón tay ra, khẽ chọc cánh tay anh, “Anh không bế nổi em à?”

Đấu tranh chưa đến ba giây đã thua mất, vì thế anh chỉ có thể xoay qua đối mặt với cô, lúc này cô mới hài lòng, vịn một chân anh đứng lên, hai tay ôm chặt cổ anh, anh vô thức ôm lấy cô, cô mượn lực nhảy lên trên người anh, anh hơi lắc lư một chút, cô sợ ngã, hai chân đều kẹp lấy eo anh thật chặt.

Sự mềm mại bên trong chiếc áo mỏng không hề báo trước mà gần kề anh, hương thơm trên người cô cũng lặng lẽ len lỏi vào trong lỗ chân lông anh, khoảng cách giữa chiếc ghế và giường chỉ có hai bước chân, nhưng Khanh Hàng còn không bước nổi một bước.

Chiếc váy ngắn kia vô dụng, chỉ có thể che giấu đi phản ứng sinh lý trúc trắc lỗ mãng của thiếu niên.

Bên tai truyền đến một âm thanh rất nhỏ, hình như có thứ gì đó lăn trên đất.

Khanh Hàng chẳng có tinh lực dư thừa đi xem là gì, mãi đến khi Trình Vãn Nguyệt khẽ nói bên tai là cúc áo của cô rớt ra, lúc cô nói chuyện, toàn bộ hơi nóng đều thổi vào cổ anh, môi chạm vào vành tai anh, anh không biết cô có phát hiện nhiệt độ cơ thể khác thường của anh hay không.

Trình Vãn Nguyệt cúi đầu nhìn phía bên dưới chiếc ghế, chiếc cúc áo đó cũng không biết lăn đi đâu rồi, Khanh Hàng vẫn đứng không nhúc nhích.

Cô luôn cảm giác mình sắp ngã xuống, chỉ có thể ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng thúc giục, “Sao anh không đi vậy? Cúc áo của em rớt rồi.”

Khanh Hàng sực tỉnh, cứng đờ mà bước chân ra bế Trình Vãn Nguyệt ngồi lên giường, quãng đường chỉ hai bước chân, đã xuýt chút nữa vạch trần phản ứng sinh lý đáng xấu hổ của anh, cũng may là ánh sáng trong phòng hơi tối.

Mưa phùn mang theo những cơn gió nóng ẩm thổi vào, không khí rất oi bức.

Sau khi cúc áo rơi ra, để lộ áo ngực bằng bông màu trắng sữa bên trong, cơ thể thiếu nữ mảnh khảnh, độ cong phồng lên chỗ ngực từ bên hông nhìn vào rất rõ ràng.

Anh đã từng chạm vào.

Ngày đó trời cũng mưa, ở ngay con ngõ nhỏ gần nhà họ Trình đó, anh đã hôn cô, cũng đã sờ soạng.

Vốn tưởng rằng sẽ dọa cô sợ.

Một giây trước khi cô ngẩng đầu Khanh Hàng cuống quít dời mắt đi, đây là phòng anh, anh lại có chút mất tự nhiên, ở tại chỗ xoay một vòng mới ngồi xổm xuống tìm cúc áo cho cô.

Trình Vãn Nguyệt nằm lên gối đầu nhìn anh, “Thấy đường không? Bật đèn lên đi.”

Khanh Hàng thấp giọng trả lời, “Thấy.”

Mặt mày anh thanh tú, trước mặt người ngoài vĩnh viễn luôn luôn là dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế, cho dù có người ngay trước mặt anh nói những lời rất khó nghe, anh cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Chiếc ghế rất thấp, anh quỳ một gối xuống đất mới có thể nhìn thấy bên trong, áo khoác đồng phục bị Trình Vãn Nguyệt vò thành một nhúm ném lên ghế, thân trên anh chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay, đè người xuống rất thấp, một bàn tay từ bên dưới ghế với vào đi tìm cúc áo, tư thế này khiến cho xương phía sau lưng nhô ra, cơ thể thiếu niên gầy gò nhưng ẩn chứa sức mạnh vô hình.

Trình Vãn Nguyệt thấy gáy anh đầy mồ hôi, sao lại ra mồ hôi nhiều như vậy? Cô nặng lắm sao?

Tầm mắt cô đi lên, dừng lại ở tai bên dưới mái tóc ngắn của anh.

Rất đỏ.

“Tìm được rồi.” Khanh Hàng cầm cúc áo đứng lên, lau bụi trên mặt đi.

“Để lên bàn trước đi.” Trình Vãn Nguyệt tùy ý chỉ một chỗ, cô thắt bím xương cá, dáng vẻ học sinh giỏi ngoan ngoãn, “Khanh Hàng, anh thích em không?”

Thiếu niên ngơ ngẩn, anh cúi đầu trốn tránh ánh mắt trực diện của cô, gần như hoảng loạn bỏ chạy, “Anh đi làm chút đồ ăn cho em…”

“Đứng lại…”

Khanh Hàng mới vừa đi tới cửa, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu khẽ yếu ớt.

“Đau quá!”

Anh biết rõ là cô cố ý, vẫn quay đầu lại theo bản năng, thiếu nữ đi chân trần giẫm lên sàn, khóe mắt hồng hồng, như thể giây tiếp theo sẽ có nước mắt rớt ra, anh đi mấy bước đến mép giường, đỡ cô ngồi lại trên giường, vén áo thun lên lau sạch bụi dính trên chân giúp cô.

Cô sợ nhột, lúc co ngón chân lên cọ vào eo anh.

Lực nắm ở mắt cá chân đột nhiên tăng lên, cô khoa trương mà kêu lên, khiến cho anh sốt ruột lại lo lắng, cô lại đột nhiên cười xích lại gần, hôn dưới cằm anh một cái.

Quá gần rồi.

Thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu anh trong mắt cô.

Lúc anh cúi đầu đuổi theo, Trình Vãn Nguyệt chống hai tay lên drap giường, ngửa người về sau, “Anh phải nói anh thích em, mới có thể hôn.”

Khanh Hàng bị mê hoặc, hiểu rất rõ nụ hôn này chỉ là mồi nhử, nhưng vẫn rơi vào cạm bẫy của cô như cũ.

“Thích, rất thích.”

Nghe thấy đáp án hài lòng, khóe mắt cô hiện lên ý cười rạng rỡ, tiếng cười bị nụ hôn vội vàng lỗ mãng của anh nuốt vào bụng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ mơ hồ, rất thấp rất thấp.

Cô không chống đỡ nổi trọng lượng của hai người, khuỷu tay vừa khuỵu đã ngã xuống giường, cơ thể nóng hổi của thiếu niên kề đến rất nhanh, vào khoảnh khắc cô hé môi muốn nói chuyện đã đưa lưỡi vào, nụ hôn ngây ngô hôn cũng trở nên mãnh liệt, hệt như con thú nhỏ nổi giận, người thợ săn chế giễu anh nhỏ tuổi không biết gì, không biết kỹ thuật, càng không biết lấy lòng như thế nào, chỉ có thể cậy mạnh, anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lao ra khỏi hố bẫy, ý đồ dùng móng vuốt và hàm răng công kích đối phương, cắn xé, gặm nhấm, mãi đến khi biến đối phương trở thành con mồi của mình mới chịu thu tay lại.

Vì anh biết khi cô mở miệng chắc chắn là chế giễu, cô rất thông minh, sau khi đã có kinh nghiệm lần trước, sẽ không còn hốt hoảng như vậy nữa, lại cất giữ tâm tư trả thù, sẽ chỉ khiến anh không chịu nổi.

Trình Vãn Nguyệt cắn anh một cái, nhân cơ hội quay đầu đi thở dốc, oán trách mà lườm anh, “Anh muốn ăn em luôn à.”

Mắt cô phiếm nước, giọng nói cũng yếu ớt, ngay lúc Khanh Hàng đang buông lỏng vì lời cô nói ra không phải là chế giễu, cô đột nhiên dùng sức đẩy ngã anh, thừa cơ ngồi lên người anh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cởϊ qυầи anh ra.

“Trình Vãn Nguyệt!”

“Xuỵt, nói nhỏ thôi.” Cô chẳng những không hề tém lại chút nào, trái lại bàn tay tà ác còn duỗi về phía vật che chắn nửa người dưới cuối cùng của anh, “Ai bảo lần trước anh dùng sức bắt nạt em, em dễ bắt nạt như vậy sao?”

Hành vi to gan của cô gần như giẫm đạp lên tâm tư xấu hổ của Khanh Hàng, nhưng phản ứng sinh lý lại càng tăng lên, anh thở dồn dập, mặt đỏ bừng, lý trí cần phải ngăn cô lại, thế nhưng cơ thể lại hi vọng cô có thể tiến thêm một bước.

Trình Vãn Nguyệt nghe người khác nói thứ này phần lớn đều rất xấu, đen đen, một số còn rất buồn nôn.

“Khanh Hàng, nó… sao lại hồng hồng vậy?”

Trình Vãn Nguyệt tách hai chân ra quỳ ở hai bên người thiếu niên, chống một tay lên bụng anh, lúc khom lưng xích lại gần hơi nóng thở ra đều thổi lên da anh.

Vốn là mềm oặt, sau khi thoát khỏi trói buộc của chiếc qυầи ɭóŧ, cứ như vậy trần trụi mà dựng lên trước mắt cô, chẳng hề xấu xí, ngay cả qυყ đầυ tròn trịa cũng lộ ra một lớp thịt hồng nhạt, hệt như một con vật sống, run rẩy mà phun ra chút dịch nhầy.

Cô ngửi được mùi sắc dục.

Mùi vị này hòa lẫn trong mùi đất và mùi nước mưa bị gió thổi vào phòng ngủ, ẩm ướt lại nóng bỏng, thúc đẩy cô bắt đầu một trò chơi nhằm mục đích trêu chọc anh.

Trình Vãn Nguyệt chìa một ngón tay ra khẽ đυ.ng nhẹ một cái, không hình dung ra được là cảm xúc gì, mặt cô cách rất gần, đôi môi bị hôn đến đỏ mọng còn ánh nước, cảm thấy giật mình khi thứ trước mặt vẫn có thể trở nên lớn hơn, đôi môi đỏ hơi mở ra khép lại, giống như ngậm của anh vào.

Gương mặt xinh đẹp của thiếu niên đỏ như nhỏ máu, phản ứng cơ thể khó mà kiểm soát không có chỗ nào che giấu, cảm giác xấu hổ cuồn cuộn trong lòng gần như muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của anh, anh rõ ràng có thể phản kháng, hơi dùng chút sức lực đã có thể ngăn chặn hành vi xấu xa quá trớn của cô lại, rồi đuổi cô ra khỏi nhà, trời mưa thì trời mưa, dù gì cô cũng có rất nhiều bạn bè gọi đến thì đến, thế nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề thực thi hành động, cứ mặc cho cô làm loạn như vậy.

Cô nổi lên ý xấu, móng tay đột nhiên cào qua mép, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ưỡn người lên rồi nặng nề ngã lại xuống giường, từ trong cổ họng bật ra một tiếng thở dốc hệt như một con thú nhỏ muốn sống, khóe mắt cũng đỏ cả lên.

Hình như rất thoải mái.

Nhưng cô không phải làm cho anh thoải mái.

Ngày đó ở trong ngõ nhỏ, cô bị Khanh Hàng đẩy đến góc tường, phía sau lưng bị đυ.ng rất đau, anh chẳng quan tâm mà tức giận cắn cô, tay bóp lấy eo cô, không duỗi vào trong quần áo, nhưng ở phía dưới cách lớp vải lực ma sát đυ.ng chạm giữa hai chân cô càng lúc càng nặng, đợi đến sau khi cô về nhà khóa cửa lại lén vén váy lên kiểm tra, bắp đùi đỏ cả lên, dùng tay chạm thử cũng nóng rát.

Mãnh liệt như lưỡi dao sắc bén, sau khi bị cô nắm lấy thì lại vô cùng yếu ớt.

Lúc này đây cho dù là bảo anh mở miệng xin cô, anh cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.

Cô là trăng sáng treo trên bầu trời, là hoa hồng mang theo sương sớm, kiều diễm lại kiêu kỳ, Khanh Hàng cho rằng cô sẽ dùng một ánh mắt ghét bỏ từ trên cao nhìn xuống anh, không chút lưu tình mà nói ra lời nói như ‘thật xấu’ hoặc là ‘thật hôi hám’, cho dù là chữ nào cũng có thể đào lòng tự trọng của anh ra khỏi thân thể máu thịt nhục nhã đến nỗi không đáng một đồng.

Nhưng cô không có.

Một bàn tay không cầm được, đã buông ra, cũng không tiếp tục nữa, kéo chiếc quần vận động bị cô cởi đến tận mông lên, sắp xuống khỏi người anh không chút lưu luyến.

“Sao đấy?””

Cô chú ý tới bộ dạng ngẩn người của thiếu niên, anh đang ở thế yếu, ánh mắt như vậy có hơi ấm ức.

Đây hiển nhiên là thứ cô muốn, sau khi đạt được mục đích liền cười lên, gương mặt xinh đẹp hiện lên sự gian xảo ngây thơ.

“Muốn tiếp tục à? Vậy muốn em làm thế nào? Sờ nó, hay là hôn nó? Khanh Hàng, anh nói ra, em sẽ cân nhắc thỏa mãn anh, giống như vừa rồi anh nói thích em vậy…”

Cô còn chưa dứt lời, eo bụng gầy gò của thiếu niên đã đẩy lên một lực làm cô giật mình, khiến cho cô mất đi trọng tâm ngửa ra sau, xuýt nữa ngã xuống giường.

May là một chân bị anh nắm chặt.

Lực của anh rất mạnh, mạch máu ở mu bàn tay mơ hồ nổi lên, kéo cô ngã lên cái gối, cô kêu ra tiếng, cẳng chân đá cao cũng bị anh nắm lấy, trên nước da trắng nõn rất nhanh đã xuất hiện mấy vết dấu tay đỏ ửng.

Cơ thể nóng hầm hập phủ xuống, ngăn chặn ánh sáng ngoài cửa sổ, nhưng không giấu được ánh mắt hứng tình nồng cháy của thiếu niên.

Cô nhõng nhẽo mà cau mày oán trách, “Chỉ biết dùng sức bắt nạt người khác.”

Khanh Hàng nắm xương vai cô, “Trình Vãn Nguyệt, lần này là em trêu chọc anh trước!”

Trên thực tế, mỗi một lần đều là cô bắt đầu trước, phớt lờ anh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, chọc giận anh, đợi sau khi anh cắn câu mới lộ ra ý cười, ngọt ngào mà tới dỗ dành anh.

Trình Vãn Nguyệt cảm thấy vẫn chưa đủ, anh cần phải tức giận thêm chút nữa mới được, nhưng trước khi cô mở miệng, đã bị ôm lật người lại.

“Không được nói.”

Mặt cô vùi vào gối, không nhìn được biểu cảm của anh, chỉ nghe mấy chữ đã tưởng tượng ra được dáng vẻ thẹn quá thành giận của anh.

Cúc áo bị mở ra, cởi đến sau khuỷu tay, trói chặt hay tay lộn xộn của cô từ phía sau.

Váy ngắn đã sớm xốc xếch mà vướng ở eo, bên dưới trần trụi, l*иg ngực mướt mồ hôi của Khanh Hàng dính sát vào cô, anh không biết cởi khóa áo ngực, tay bèn trực tiếp duỗi vào trong áo ngực, khi sờ đến bầu ngực mềm mại đó máu toàn thân đều dồn lên não, du͙© vọиɠ sinh lý mãnh liệt khiến cho anh theo bản năng nắm lấy bầu ngực non mềm đó trong tay mà xoa nắn, không cần quá nhiều kỹ năng, cũng đã đủ khiến cô bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Âm thanh khe khẽ chui vào tai anh, hệt như đốm lửa nhỏ sau khi pháo hoa nổ tung, muốn thiêu cháy anh.

Nhưng cô vẫn cứ không để anh được như ý, anh càng không muốn nghe, cô sẽ càng muốn nói một vài lời khiến anh xấu hổ.

“Miệng mọc trên người em, anh không muốn nghe thì nghĩ cách đi, thích sờ ngực đến vậy sao? Ưm… Á… Anh làm đau em rồi, nhẹ chút…”

Âm cuối bị anh thô bạo nuốt vào, đầu lưỡi ở trong miệng quấn quít lấy nhau, nóng đến mức cô khẽ run rẩy, anh như thể muốn cắn nát cả xương cô rồi ăn vào, không cho cô bất kỳ cơ hội nào chế giễu anh, cảm giác choáng váng ngạt thở khiến người cô mềm nhũn lún xuống, cũng không còn chút sức lực nào giãy giụa, anh mới buông tha cho bờ môi bị cắn phá của cô, nụ hôn dày đặc nóng bỏng từ cằm đến cổ, lại từ bả vai đến sau cổ.

Cô mềm nhũn thành một vũng nước, nghiêng đầu đi mệt mỏi thở hổn hển, qυầи ɭóŧ bông màu trắng in lên một vết trong suốt, dươиɠ ѵậŧ bị cô đùa giỡn dán thẳng lên mông cô, cũng chỉ cách một lớp vải mỏng manh, cô chẳng những không hề cảm thấy nguy hiểm, mà còn ậm ừ rêи ɾỉ, Khanh Hàng đã không chút lý trí, anh chỉ muốn hung hăng mà cắm vào, khiến cô khóc khiến cô kêu lên, khiến cho cô không dám trêu chọc anh nữa, dựa vào bản năng lỗ mãng chĩa vào cọ xát, nhằm giải tỏa xoa dịu du͙© vọиɠ đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể.

Thế nhưng, không đủ.

Anh nhớ tới niềm sảng khoái khi được bàn tay mềm mại của cô cầm lấy, bất chấp xấu hổ, rút một tay của cô ra khỏi trói buộc, ôm cô lên để cô lật người nằm ngửa, lúc này mới nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ướt nhẹp nước mắt của cô, đôi mắt đẫm nước, khiến cổ họng anh nghẹn lại.

Cô là công chúa được chiều hư, thích nhìn người khác yếu thế trước mặt mình, anh chỉ cần xin tha thứ mà nói một câu như “Nguyệt Nguyệt, giúp anh đi”, cô sẽ như bố thí cho anh vui sướиɠ, nhưng anh không, ngấm ngầm so đo, lẳng lặng bọc lấy tay cô duỗi từ eo đi xuống, cô lấy lại tinh thần khỏi cảm giác khó chịu nghẹt thở, lại có chút tinh lực, ôm ngón tay vào nắm chặt lấy, sau khi nghe thấy tiếng anh không nhịn được rên lên thì đắc ý cười khẽ.

Vươn đầu lưỡi ra liếʍ yết hầu anh, chờ anh mở miệng xin cô.

Ánh mắt cô đang nói: Xin em đi Khanh Hàng, xin em, em sẽ khiến cho anh thoải mái.

Cơ thể hơi ngẩng lên bị đè lên drap giường thật mạnh, Khanh Hàng mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi cô, nếm được mùi máu trong miệng cô, phần eo dùng lực đẩy dươиɠ ѵậŧ co rút trong lòng bàn tay cô.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, gió lớn sấm chớp xen kẽ, như thể muốn lật tung nóc nhà.

Tiếng thở dốc bị ngấm vào bên trong không khí ướt nóng, động tác thân dưới của anh cũng càng lúc càng không thể khống chế, mồ hôi dưới cằm nhỏ lên mặt cô.

Thể lực của Trình Vãn Nguyệt kém xa anh, vào lúc sắc trời đang dần dần tối xuống anh nhìn cô lộ vẻ yếu đuối tội nghiệp sau khi hao hết sức lực, vô thức mà nuốt nước bọt của anh, thả lỏng cơ thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, kɧoáı ©ảʍ dâng trào sắp nổ tung.

Trong đầu một tia sáng trắng xẹt qua phòng tuyến cuối cùng, anh cũng không nhịn được nữa, vùi vào cần cổ mướt mồ hôi của cô gầm nhẹ rồi bắn ra.



Khanh Hàng chợt mở mắt ra, bên cạnh trống không, sắc trời ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa, cơn mưa to tầm tã khoét một lỗ hổng trên bầu trời, hệt như muốn bao phủ thành phố này.

Cảm giác nóng ướt bên trong chăn nhắc nhở anh, tiếng cười yêu kiều của thiếu nữ cùng niềm vui sướиɠ quấn lấy nhau chỉ là một giấc mơ.

Đã tám năm.

Không phải lần đầu tiên anh mơ giấc mơ hoang đường này, trong giấc mơ anh vẫn là học sinh được nhà họ Trình giúp đỡ, miễn cưỡng có thể coi như là bạn bè với anh em nhà họ Trình, bất luận là ở trong trường hay ngoài trường, tất cả mọi người đều cho là như vậy.

Thế nên Trình Vãn Nguyệt vứt bỏ anh dễ như trở bàn tay, chẳng ai hay biết.

Khi những người bạn học cũ đã lâu không gặp đó nhắc đến anh, nhiều nhất cũng là cảm thán mấy câu: Nhờ cậy nhà họ Trình đi ra khỏi huyện nhỏ, lại không hề biết ơn, cắt đứt mọi liên lạc, vứt bỏ hết thảy quá khứ mà hô mưa gọi gió ở thành phố lớn, đủ ích kỷ cũng đủ nhẫn tâm.

Chiều nay có ca phẫu thuật, Khanh Hàng thức dậy quá sớm, sau khi tắm rửa đi cơ thể ướt nóng xong thì đứng trước cửa sổ hút thuốc, trận mưa xối xả này chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng.

Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, điếu thuốc lá nhất thời xoa dịu sự khô nóng trong người, anh lại nhớ tới giấc mơ đó, hết sức chân thật nhưng lại xa xôi không thể chạm tới.

Tám năm trước cơn mưa đó giữ Trình Vãn Nguyệt ở lại mảnh sân nhỏ cũ nát, cô ngủ trên giường anh, anh canh ngoài cửa cả đêm, sáng hôm sau mưa vẫn không ngớt, anh buồn cười mà cho rằng khẩn cầu cả đêm của mình đã thành hiện thực, anh hy vọng mưa đừng ngừng, mưa lâu thêm một chút, cô ghét quần áo giày dép bị nước bùn làm dơ như vậy, cho dù cảm thấy nhà anh buồn chán, cũng sẽ ở lại thêm một lúc.

Nhưng người bị kẹt ở trong cơn mưa đó không cách nào thoát ra được, là anh.