Nhật Ký Đơn Phương

Chương 4

- Hoa sen à? Cũng được.

Nguyên Huyền Khanh nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Thắp xong hương cũng nên trở lại thôi nhỉ? Nhật Ký viết chưa xong. Nhưng Tạp Dịch kia lại nói.

- Hầu Gia có việc gì để ngày mai rồi làm, hiện tại đã không còn sớm nữa nên nghỉ ngơi thôi.

Nguyên Huyền Khanh ban đầu còn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại, giữ đôi mắt này một chút cũng tốt đi? Vậy là lại vào phòng đi ngủ.

[Mộng cảnh]

Nguyên Huyền Khanh thấy mình đang ở một nghĩa địa lạnh lẽo, âm khí ngập tràn khiến y không nhịn được run lên. Bên cạnh là Nguyên Chiêu Võ cũng đi theo nhưng cả hai đều không ai nói với nhau câu nào. Mặt hắn không có cảm xúc gì nhưng lại luôn để ý đến y, chốc chốc lại giúp y né hoặc vượt một vài chướng ngại vật trên đường đi.

Nguyên Huyền Khanh rất muốn nói gì đó nhưng vừa có ý định mở miệng nói thì đã bị người đi bên cạnh dùng tay chặn lại. Tay hắn rất lạnh, có lẽ là do âm khí nơi này quá nặng đi? Có lẽ là vậy. Hai người đi được một đoạn nữa thì thấy một khu đất trống, ở đó có một thiếu niên một thân huyết y, hay nói cách khác thì chính là thiếu niên kia bị máu thấm ướt y phục. Bên cạnh là hạc trắng cũng đang bị thương, máu tươi cũng đã thấm ướt hơn phân nửa cơ thể của nó.

Cả người Nguyên Huyền Khanh tự nhiên đau đớn không rõ lý do, nhìn sang Nguyên Chiêu Võ cũng chật vật không kém. Y cố gắng đến gần hắn nhưng lại bị một đạo lực vô hình đánh bay xa cả trượng. Cơ thể rã rời nhưng làm sao y đành lòng thấy hắn như thế? Hết một lần rồi lại một lần bước tới gần hắn nhưng gần đến nơi thì lại bị đánh bay. Kiệt sức, bất lực, đau đớn. Y phục trắng của Nguyên Huyền Khanh cũng đã thấm ướt bởi mồ hôi cùng máu.

Trời dần chuyển từ xám trắng sang đỏ đen, từng hạt mưa đỏ mang theo mùi tanh của máu cứ ào ạt rơi xuống. Nguyên Huyền Khanh vẫn cố di chuyển từng bước nặng nề đến chỗ người kia... Y không muốn hắn một mình.

- Phong Linh Sứ Giả... Giúp ngài ấy... được không?

Y gọi trong tuyệt vọng. Đáp lại tiến gọi cũng chẳng có gì ngoài tiếng mưa rơi. Sau cùng một tiếng sét đánh xuống khiến Nguyên Huyền Khanh tỉnh giấc... Mơ thôi à? Phải rồi, mơ thôi vì y đang ở trên giường trong Triều Minh Cung cơ mà...

Sáng hôm sau y theo thường lệ đi tới Hòa Quân Điện, nhưng lần này là để từ chức... Quyết định này đột ngột nhỉ? Nhưng mà y cũng nghĩ kĩ rồi. Hiện tại dù sao cũng chẳng làm được bao nhiêu việc, có làm thì tiến độ cũng chậm thôi. Vậy chi bằng từ chức để người tốt hơn thế vào. Từ chức rồi nhưng Nguyên Huyền Khanh vẫn được ở lại Triều Minh Cung, như vậy xem ra là vận may của y quá tốt rồi. Không phải mất liên lạc với người kia. Tháo mũ quan, đầu cũng nhẹ bớt phần nào. Bước ra khỏi Hòa Quân Điện mà nụ cười thì vẫn giữ nguyên, chỉ là nụ cười ấy nhạt hơn nhiều so với bình thường mà thôi.

Mọi thứ rất bình thường cho đến buổi tối ngày hôm sau. Thông linh trận ồn ào đến lạ thường, có người trong Hòa Quân Điện còn thông linh riêng với Nguyên Huyền Khanh để mà nói chuyện.

(Thông Linh Trận, nơi giúp giao lưu mà không cần phải gặp mặt nhau. Nhưng dùng nó thì sẽ phải tiêu hao pháp lực). Nguyên Huyền Khanh nghe tin cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình thản buông một câu.

- Đúng là miệng đời ác ôn.

Lưu Văn Hầu - Nguyên Huyền Khanh từ chức chưa tới nửa ngày nhưng tin đồn thất thiệt về y thì đã có. Vốn tin chưa truyền xa khỏi Hòa Quân Điện nhưng hiện tại đã rất nhiều người ngoài điện biết, tin cũng không biết là do ai đồn nữa, chỉ biết tin đồn này ý nói Nguyên Huyền Khanh rời vị trí do thiếu tài thiếu đức. Nói y tìm được chỗ dựa vững hơn Thánh Đế nên muốn rời đi... Hoang đường nhỉ? Quả thật rất hoang đường.

Nguyên Huyền Khanh đối với Thánh Đế là thế nào ít nhất cũng có ba người hiểu rõ. Còn chuyện thiếu tài thiếu đức, cái này Huyền Khanh y không rõ. Có điều ngồi được lên cái vị trí ấy cũng là một thành tựu lớn à nha.

Nguyên thần của Nguyên Huyền Khanh xuất hiện trong thông linh trận với một thân đồ trắng thêu chỉ lam. Hai mắt đã đeo băng vải để tránh bụi bay vào, tóc cài trâm gỗ cùng chiếc lá phong đỏ. Da y trắng như nữ tử vậy, nếu đôi mắt kia không hỏng thì y sẽ có thể được gọi là "ưa nhìn" đấy. Nhìn từ đầu đến chân, Nguyên Huyền Khanh cũng chẳng khác gì so với khi còn giữ chức, chỉ là thêm vải trắng bảo vệ mắt mà thôi. Đứng trước nhiều người y cũng chẳng run sợ, chậm rãi mà nói từng câu từng chữ.

- Các vị xem. Mắt ta hiện tại như vậy, còn có thể đi tìm ai tốt hơn Thánh Đế đây? Tuy ta không biết vị phát tán lời đồn kia là ai nhưng rõ ràng vị ấy đã thua ta ở một mặt nào đó. Ta không tài không đức nhưng bánh Quế Hoa cũng đã từng được Thánh Đế ban một lần. Các hạ chẳng hay đã được chưa? Nếu chưa thì không có tư cách bàn tán ta thế này thế nọ.

Bánh Quế Hoa... Trời ơi nó không liên quan lắm, nhưng dù sao đây cũng là sự thật mà, y từng được ăn bánh này do Thánh Đế đưa. Nguyên Huyền Khanh vẫn giữ vẻ điềm đạm như ngày thường nhưng lời nói kia lại chứa đầy sự kiêu ngạo. Bộ dạng này vào mắt người lạ sẽ là "được sủng mà kiêu". Còn vào mắt người quen thì lại là "trẻ con nhà giàu đang khoe khoang nhưng cố gắng để không bị lộ liễu".

Người không nhịn được cười đầu tiên chính là Chiêu Thanh, không thể trách hắn vì cái bộ dạng này của y hơi buồn cười thật. Nguyên Huyền Khanh cũng để hắn cười thôi. Nói xong rồi thì y cũng phải nghỉ ngơi.

Ngày:....

Tháng:....

Năm:....

Từ chức là một quyết định mà ta đã phải suy nghĩ rất nhiều, lần này may mắn là ta không phải rời khỏi đây. Triều Minh Cung vẫn là nhà của ta, thanh kiếm mà người ấy từng ban cho ta cũng không bị đòi lại. Cơ mà ta bây giờ sao có thể dùng được nó nữa? Có nên tìm cớ trả lại hay không?

Ta ngồi ở vị trí kia chắc chắn sẽ có kẻ không vừa mắt, vì vậy lần này bị lan truyền tin sai sự thật cũng không có gì ngạc nhiên. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng điều ta không ngờ nhất chính là ta vậy mà được rất nhiều người bảo vệ, đến cả một Chấp Sự cũng dám lên tiếng nói giúp cho ta. Thật tâm ta rất biết ơn họ. Cũng nhờ có lần này mà ta biết được kẻ nào thật lòng đối với mình.