"Này, đừng viết nữa. Lúc vừa mới về, tôi có nghe nói bảng điểm đã dán lên rồi, chúng ta mau đi xem một chút đi."
"Nhanh như vậy sao, trời má, hôm qua vừa thi xong, còn không để cho chúng ta thở ra một hơi!"
"Hy vọng thành tích lần này của tôi không đi xuống, cầu trời khẩn phật phù hộ."
······
Danh sách điểm lớp 3 khối 11 được xếp sau mặt danh sách thành tích chung của cả lớp, tiếp đến là lớp 2, lớp 4, lớp 1, lớp 5, lấy thành tích bình quân của mỗi lớp mà phân theo từ cao đến thấp.
Do quy định của nhà trường, thành tích các lớp không thể chênh lệch quá nhiều nên các lớp được phân ngẫu nhiên, lớp có thành tích tốt và lớp kém được trộn lẫn với nhau.
Sở dĩ lớp 3 có thể đứng nhất hoàn toàn dựa vào việc thành tích đứng nhất toàn năm mà rút ngắn khoảng cách.
Hà Quần đứng ở rìa ngoài cùng của đám đông, rón rén cẩn thận nhìn vào bảng điểm lớp 3. Cậu đã quen với việc lướt mắt nhìn qua người đứng thứ nhất, mặc dù trong lòng đã có sẵn câu trả lời nhưng sau khi nhìn thấy ba chữ Tiêu Hằng Giang vẫn có một loại ngưỡng mộ mà không thể giải thích được.
Đây có lẽ là tâm lý mà ai cũng sẽ có, dù sao thì Tiêu Hằng Giang không chỉ là người đứng đầu lớp mà còn là người đứng đầu cả năm, lần nào cũng là người xếp hạng đầu tiên, thậm chí điểm số còn đá người thứ hai đến mấy con phố, đuổi theo cũng không đuổi kịp.
"Thật không hổ danh là Tiêu đại thần, điểm số của cậu ấy lần nào cũng vượt xa tầm với của chúng ta."
"Nhìn vào điểm số của cậu ta, tôi thậm chí không thể cảm thấy ghen tị. Đây có phải là nghiền áp bằng thực lực trong truyền thuyết không?"
“Nhìn xem, người đứng thứ hai lại là Phương Minh, cậu nói xem hắn nỗ lực như vậy, nhưng lần nào cũng chỉ có thể xếp thứ hai, thực sự mà nói, vận khí của hắn thật không tốt tẹo nào, sớm hơn một khóa hoặc muộn hơn một khóa, tránh được Tiêu thần cậu ta liền có cơ hội đạt được hạng nhất rồi."
“Cậu còn có tâm tình thương cảm cho người khác, sao không tự thương lấy chính mình trước đi, với điểm số của cậu hiện tại, còn không mau chuẩn bị về nhà chịu đánh chịu mắng kìa.”
·······
Hà Quần không ngạc nhiên khi nhìn thấy tên mình trong mấy cái tên đứng cuối cùng, cậu uốn lại cặp kính bị người ở phía trước mặt chen lấn làm cong, rồi lặng lẽ quay người quay trở lại lớp học.
Mở cửa lớp ra, cậu ngoài ý muốn mà nhìn thấy người vừa là tâm điểm bàn tán của mọi người hiện tại đang ngồi ở chỗ ngồi, một tay ôm đầu, một tay xoay bút, vẻ mặt vô cảm nhìn sách.
Bộ đồng phục học sinh rộng rãi khi mặc vào người hắn không hề luộm thuộm, thậm chí còn có phong cách lạ thường, thân trên thẳng tắp, vai rộng chân dài, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên người hắn, chỉ cần tùy ý mà tạo một dáng nào đó thôi cũng đẹp trai chói mù mắt người nhìn rồi.
Lông mày và đôi mắt tinh xảo của Tiêu Hằng Giang hơi cau lại, ngước mắt nhìn về phía cửa, giọng nói ôn nhu lễ phép: “Bạn học, làm phiền đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài có chút ồn ào.”
"À, được, tớ xin lỗi."
Vẻ mặt Hà Quần sửng sốt, lập tức tay chân luống cuống vội vàng đóng cửa lại, sau đó cúi đầu lặng lẽ đi về chỗ ngồi, thậm chí còn nín thở kéo ghế ra, sợ làm phiền không gian yên tĩnh này.
Hà Quần lặng lẽ đặt cuốn sách phía trước chặn lại tầm mắt, lén nhìn bóng lưng Tiêu Hằng Giang qua khe hở.
Trên đời làm sao có thể có một người hoàn mỹ đến như vậy, hoàn mỹ đến mức làm phiền người ta cũng là một loại tội lỗi.
Không chỉ có thành tích tốt, ngoại hình đẹp, tính tình tốt mà đến gia thế cũng vô cùng nổi trội.