Bọn họ không chỉ có nghe nói, mà còn thấy những người ở gần nhà mình cầm theo xấp tiền màu sắc rực rỡ kia về nhà, tin tức đó là thật, không phải lừa gạt!
Đối với những người như bọn họ, nếu có thể kiếm tiền để nuôi gia đình sống tạm qua ngày, thì làm lính đánh thuê lên chiến trường có là gì?
Cho dù muốn mạng của bọn họ luôn cũng được!
Lệ Chính Thương cũng ngây ngẩn cả người.
“Từng người từng người! Chúng tôi cần kiểm tra! Chúng tôi cần những tỉnh anh!”
Lệ Tuyên Hoành phản ứng lại, la lớn: “Chỉ cần là tinh anh thì sẽ có khả năng gia nhập binh đoàn của chúng tôi, ai cũng có cơ hội, ai cũng sẽ có được thứ mình muốn!”
“Các bạn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cho người khác tôn kính!”
Tài ăn nói của anh ta rất tốt, nếu có Giang Ninh ở đây anh cũng sẽ giơ ngón cái lên, chỉ với mấy câu đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hàng người chen lấn càng lúc càng nhiều…
Chỉ trong một buổi sáng đã có hơn tám trăm người báo danh!
Lệ Chính Thương thật sự không dám tin.
Hơn tám trăm người đói Ông ta tốn mất nửa năm cũng chỉ mới tuyển được ba trăm người, thế mà qua một trận chiến đã có hai trăm người bỏ trốn. Nhưng trong một buổi sáng thôi, mới bao lâu mà đã có đến †ám trăm người?
Nếu buổi chiều bọn họ tiếp tục tuyển, sợ là chỉ được có hai nghìn!
Có tiền có thể sai khiến quỷ ma, đúng là không phải chỉ nói suông.
Đặc biệt là ở nơi trồng trọt này, đối với những người này mà nói, tiền tài là tính mạng, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của họI Nhưng hiện tại giới hạn của họ cũng chỉ có thể chứa được một nghìn người, Giang Ninh nói qua, có thêm người nhưng cũng không cần nhiều, chỉ cần có thể huấn luyện tốt, thì đó sẽ là một đội ngũ lớn mạnh!
Mà muốn thành lập một đội ngũ như vậy, đốt tiền, chắc chăn là đốt tiền.
Cha con nhà họ Lệ mang đến tài nguyên này, đã gần như tiêu gần hết, lần này doanh trại của Hắc Luân bị tiêu diệt, đã thu được không ít, ít nhất cũng đủ cho họ sử dụng trong một đoạn thời gian.
Nếu không thì vẫn còn ông lớn Giang Ninh này, còn sợ không có tiền sao?
Lệ Tuyên Hoành mang theo người trở về doanh trại, lập tức cho mọi người tập hợp lại.
“Anh Giang, hơn tám trăm người!”
Anh ta có chút phấn khích, chạy đến †rước mặt Giang Ninh báo cáo tình hình: “Hiện tại đội ngũ của ta đã gân một ngàn, cho dù phó tướng kia dẫn người tới đánh, chúng ta cũng không cần lo lắng!”
“Chẳng qua nhiều người cũng vô dụng.”
Giang Ninh nói: “Hiện tại bọn họ đều tới vì tiền, trước mắt thì không sao, nhưng về lâu dài thì tuyệt đối không được.”
“Nhưng mà, không phải anh nói, không cần họ trung thành sao?”
Lệ Tuyên Hoành có chút bối rối, nếu bọn họ không trung thành, vậy thì cũng chỉ có thể dùng tiền để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ thôi chứ?
“Có thể không trung thành, nhưng phải có nguyên tắc, cậu quản lý chỗ này đều phải có nguyên tắc, giữ vững điểm giới hạn của con người, nhóm này sế khó có kẻ phản bội.”
“Đây là chuyện cậu phải xem xét, hiểu không.”