Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1194

Tất cả nhân viên ở đây đều thấy vô cùng hăng hái, dường như mỗi ngư: u biến thành động cơ vĩnh viễn vậy, không biết mệt mỏi, trở lại trên cương vị của mình, dùng một trăm hai mươi nghìn phần nhiệt tình của mình, quyết tâm nhất định phải làm xong công việc, đạt được đến mức tận cùng!

Lâm Vũ Chân đi ra từ trong công ty, quay đầu lại nhìn Giang Ninh một cái.

“Anh có ý kiến gì thì cứ việc nói thẳng ra” Cô nhìn thấy rõ là Giang Ninh nghẹn, không có nghiêm túc một chút nào cả.

“Rất tốt” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Có chút giống với dáng vẻ của anh rồi đó” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng.

Trong lòng cô vẫn còn thấy có chút khẩn trương, mở miệng ra nói ba trăm năm mươi tỷ đồng, thật sự nói ra được thì rất nhanh, nhưng cô là chủ, lời đã nói ra, chính là đổ nước ra ngoài, làm gì có đạo lý thu hồi lại.

Nhưng mà ba trăm năm mươi tỷ đồng này… Thật là nhiều mài “Chồng à. “Lâm Vũ Chân kéo dài âm cuối, lôi kéo tay của Giang Ninh, lắc lắc một cái, trên mặt lộ ra ánh mắt mong đợi: “Tiền thưởng này, có phải là quá nhiều rồi hay không?”

“Anh nói thật cho em biết đi, nếu như thật sự là quá nhiều, vậy em sẽ lập tức thay đổi, có mất mặt thì cứ mất mặt đi”

“Không nhiều lắm đâu” Giang Ninh lắc đầu: “Ba trăm năm mươi tỷ đồng đâu được Lâm Vũ Chân không nói lời nào.

Đối với Giang Ninh mà nói, một trăm triệu nhân dân hình như không thật sự được gọi là tiền thật, cái thẻ đen mà anh đưa cho Tô Mai dùng để mua thức ăn, bên trong cũng phải có đến cả tỷ nhân dân tệ.

“Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, ngành du lịch ở đảo phía nam này cũng đã bị suy thoái rất nhiều năm rồi, sự nhiệt tình của người trong nghề đối với ngành này cũng không cao, trao tiền thưởng, nhất là với một số tiền thường vô cùng lớn, chắc chắn có thể k1ch thích bọn họ cố găng làm việc”

“Hơn nữa, bây giờ đang là cơ hội tốt nhất để cho công ty Mộng Thiên Nhai này trở thành một công ty du lịch có một không hai trên đảo phía nam, nhìn xa hơn nữa, tương lai công †y này chắc chắn có thể tạo ra cho Lâm thị giá trị vượt qua xa cả ba trăm năm mươi tỷ đồng này” Giang Ninh thở dài một cái, giơ ngón tay cái lên với Lâm Vũ Chân.

“Vợ có tầm nhìn xa trông rộng, có mắt nhìn dài hạn như vậy, anh thật sự là vô cùng khâm phục, bái phục.”

Rõ ràng là đang an ủi mình, nhưng mà lại giống như là đang khen mình, hơn còn khen tới mức không để lại một chút dấu vết nào, Lâm Vũ Chân lập tức cũng không thể phản ứng kịp.

Mình lợi hại như vậy sao?

Lâm Vũ Chân ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Giang Ninh, gật đầu một cái, cố ra vẻ nghiêm túc nói.

“Chồng à, anh có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của em, cũng không tồi” Hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân liếc nhìn nhau, đột nhiên đều không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nói xong, Lâm Vũ Chân chui vào trong ngực Giang Ninh, kéo tay của anh, một giây cũng không chịu tách ra.

Hưởng tuần trăng mật thì phải ra dáng là hưởng tuần trăng mật, đi dạo phố, ăn cơm, mua mua mual Cả ngày, tay của hai người gần như là cũng không có buông lỏng, nếu như không phải là Giang Ninh không được phép đi vào nhà vệ sinh nữ, thì sợ rằng anh cũng muốn đi theo vào mất.

Nhìn hai người dính với nhau không rơi kia, khiến cho Tô Vân càng ngày càng cảm thấy hối hận vì đã đi theo bọn họ tới thành phố truyền kỳ này.

Ăn ngon cũng không ít, nhưng mà thứ phải ăn nhiều nhất lại là thức ăn cho chó, rất ngán đó!

Thời gian vui vẻ, luôn là khoảng thời gian ngắn ngủi nhất.

Chơi đùa ầm ï cả một ngày, Lâm Vũ Chân có chút mệt mỏi, được Giang Ninh dắt trở về khách sạn, thoải mái chạy vọt vào trong tắm nước nóng, sau đó lập tức chui vào trong ngực Giang Ninh, ngủ ngon lành.

Trời tối, dần dần trở nên yên lặng.

Giờ phút này ở một nơi bí mật, hốc mắt trũng sâu xuống, trong con ngươi vẫn hiện đầy tia máu như cũ.