“Con nói nhà họ Lâm hoàn toàn là dân ngoại đạo, ngoài ngành sao? Xem ra là cơ hội của nhà họ Mạc đến rồi Mạc Thừa Lâm vẫn rất thận trọng: “Nếu có dân trong ngành kiểm soát khu vực khai thác ở thành phố Tây Sơn, e rằng chúng ta sẽ không có cơ hội cho khu mỏ hoang vu đó.” Mạc Bắc gật đầu nói: “Đúng vậy, ba, Lâm Thị là dân ngoài ngành, lần đầu tiên đặt chân vào lĩnh vực khoáng sản, hơn nữa Giang Ninh còn bất chấp hơn nữa. Anh ta quá tự kiêu đã tự mình chơi đến chết. Con tin chắc rằng con sẽ làm được, con sẽ lấy được mỏ hoang đó.”
“Khi đó, chúng ta sẽ có tiếng nói lớn hơn ở nước ngoài” Mạc Thừa Lâm híp mắt xua tay: “Những thứ này là bí mật của gia tộc Mạc chúng ta. Con nhất định phải giữ bí mật, không được để lộ”
“Con biết rồi”
“Tuy nhiên, ba phải nhắc nhở một điều, họ có thể thay thế Cao Thụ. Ba sợ rằng nhà họ Lâm này không dễ dàng chịu thua đâu. Đừng quá bất cẩn. Điều tra thêm kẻo bị đánh ngược.” Mạc Thừa Lâm liếc nhìn Mạc Bắc.
“Ba, đừng lo lắng, họ là dân ngoài ngành, chỉ làm việc trong ngành làm đẹp ở bên Đông Hải…”
“Con nói? Ở đâu cơ?” Mạc Bắc còn chưa nói xong, Mạc Thừa Lâm đột nhiên đứng lên với vẻ mặt nghiêm nghị: “Đông Hải!” Ông ta cảm thấy hai chữ Lâm Thị này rất quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được, lúc này nghe thấy hai chữ Đông Hải, ông ta đột nhiên cảm thấy tim đập dữ dội, đập mạnh không ngừng!
Mấy chữ này giống như một hồi chuông quanh quẩn trong đầu ông ta.
“Có phải là cái vùng cấm ở Đông Hỉa không?” Mạc Thành Lâm nhớ lại, trước kia ông ta đã nghe bạn nói về nơi này, cái vùng cấm Đông Hải kia gần đây đã trở nên rất nổi tiếng!
Nghe nói nó đã có chỗ đứng vững chắc ở phương Bắc.
Tại sao lại là bọn họ?
“Ba, có chuyện gì sao?” Mặc Bắc vẫn có chút khinh thường như cũ.
“Đó chỉ là một địa danh thôi, Đông Hải có cái gì mà đặc biệt? Chẳng qua chỉ là một thành thị nhỏ, thậm chí còn không phải một tỉnh thành, xí nghiệp chỗ đó thì có cái gì mà lợi hại?”
“Lâm Thị này không đơn giản” Mạc Thành Lâm nói: “Ba có nghe nói là nó không dễ trêu đâu” Nghe vậy, Mạc Bắc nở nụ ười.
“Ba, ba đừng quá lo lắng, con đã điều tra qua rồi, cái Lâm Thị này có chút quna hệ với nhà họ Tống ở phương Bắc, đoạn thời gian trước, gia chủ nhà họ Tống Tống Tiểu Vũ đã đến khu vực Đại Tây Bắc của chúng ta để khảo sát, nói muốn nhìn xem ở chỗ này có cơ hội đầu tư hay không” Anh ta còn hừ một tiếng: “Con còn không biết, mấy cáu gia tộc lớn ở phương Bắc kia cùng lắm chỉ là tham lam, muốn đến chia miếng bánh gato là khu vực Đại Tây Bắc này thôi” Bây giờ không giống vài thập niên trước, việc mấy gia tộc lớn ở phương Bắc kia muốn dùng người đại diện để quản lý một cái khu vực không còn đơn giản như vây nữa đâu.
Giống như nhà họ Mạc của bọn họ, bọn họ đã cắm rễ ở thành phố Đồng Sơn nhiều năm như vậy, ba đời phát triển ở nơi này đã cho bọn họ có một lực lượng nhất định.
Cho dù là gia tộc lớn nhất nhì ở phương Bắc thì bọn họ cũng không sợ hãi chút nào!
Lại càng không cần phải nói đến việc phía sau bọn họ có thế lực hải ngoại ủng hộ.
“Không thể chủ quan!” Mạc Thành Lâm cẩn thận một đời, trên thế giới này có rất nhiều người, rất nhiều thế lực căn bản không thể trêu chọc vào, cho dù đối phương nhìn có vẻ rất bừa bãi vô danh.
“Tạm thời dừng công kích với Lâm Thị, quan sát trước đã” Mạc Thành Lâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Ba sẽ tìm người hỏi xem rốt cuộc cái Lâm Thị này có cái lai lịch gì, sau khi xác định xong rồi lại ra tay”
“Ba…”
“Ba là gia chủ!” Mạc Thành Lâm quát: “Nhà họ Mạc bây giờ không thể có nửa điểm sai lầm nữa, con hiểu không?” Mộc Tử vẫn muốn trah luận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Thành Lâm thì khẽ gật đầu không dám phản bác nữa.
“Dạ, con đã biết” Nói xong, Mạc Thành Lâm không nói thêm gì nữa, lập tức đi tìm người bạn ở Phương Bắc hỏi thăm về bối cảnh của cái Lâm Thị này.
Hiện tại nhà họ Mạc đã vụиɠ ŧяộʍ làm rất nhiều chuyện, không thể để cho người khác biết, càng không thể quá mức rêu rao, miễn cho thu hút sự chú ý của người khác.