“Nhà họ Ngô à?”
Giang Ninh đã đến trước mặt Dương Húc.
Hắn vừa mở miệng, giọng nói như có phép thuật, hoàn toàn đóng đinh Dương Húc ở đó. Gã không dám nói lời nào, tập trung tinh thần, thậm chí cũng không dám hít thở lớn tiếng.
“Nói cho nhà họ Ngô biết, về sau cửa khẩu thành phố Bắc An này sẽ do tôi quyết định”
Giang Ninh không gi ết chết Dương Húc, sau khi nói xong liền quay người rời đi.
Nhưng dù vậy, Dương Húc cũng sợ đến mức đái ia ra quần, mùi máu nồng nặc bay tới, k1ch thích cho mắt gã đỏ lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi ngoại trừ run rẩy thì chẳng nói được một câu nào.
Trong một đêm, giới xã hội đen ở cửa khẩu thành phố Lâm Sơn và thành phố Bắc An đều bị phá hủy!
‘Sáng sớm, khi tin tức truyền đi, các gia chủ gia tộc lớn biết được tin tức, lần đầu tiên rơi vào trong sự im lặng ngắn ngủi.
Dường như tất cả mọi người đều sốc, chỉ cảm thấy đây là một trò đùa, còn là một chuyện nực cười, chuyện căn bản không có khả năng xảy ra.
Năm cửa khẩu phương bắc, ngay cả hai cửa khẩu cuối cùng cũng bị đánh thông rồi?
Không chỉ vậy, giới xã hội đen của hai cửa khẩu lớn đều bị quét ngang, còn chỉ trong một đêm, thậm chí không có chút khả năng phản kháng nào.
Không thể như vậy được!
Không ai tin, cũng không có ai dám tin tưởng.
Bọn họ đang chờ, đang chờ phản ứng của nhà họ Chu và nhà họ Ngô, muốn chờ bọn họ giải thích, đứng ra chứng minh tin tức này là giả!
Nhưng hai gia tộc lớn đều không có tiếng nói nào.
Đặc biệt là Ngô Hồng Vĩ, lúc này gã ta ngồi ở đó, chén trà đặt ở trên bàn rất lâu rồi, trà bên trong sớm đã nguội.
Gã ta im lặng suốt một giờ vẫn không có cách nào tiếp nhận được hiện thực này.
“Anh nói là chỉ có một người sao?”
Mà Chu Thân ngồi đối diện gã ta lại không nhịn được nhìn Dương Húc bị dọa tới ngu người, hỏi: “Lại chỉ có một người, làm sao có thể gϊếŧ sạch đám người các cậu được. Điều này không thực tế: Càng không cần phải nói, bây giờ người sắp xếp ở lại thành phố Bắc An đều ưu tú, còn có mấy người cao thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Đừng nói một người, cho dù là đám người tập kích Lâm Sơn kia đi tới thành phố Bắc An cũng tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Ông ta không nói, điều này quả thực là nói mơ giữa ban ngày!
Trên đời này làm gì có người lợi hại như vậy, một người vô địch khắp thiên hạ sao?
“Là, là sự thật…”
Dương Húc gần như muốn khóc.
Những lời mình nói hoàn toàn là lời nói thật, nhưng sao không có ai tin chứ.
Sự khủng khϊếp của Giang Ninh làm gã đến tận bây giờ vẫn chưa hết khủng hoảng. Người kia quả thật chính là một quái vật!
“Hắn gϊếŧ sạch tất cả mọi người, chỉ một mình hắn gϊếŧ, tôi đã tận mắt nhìn thấy hắn rõ ràng bẻ gãy cổ của một cao thủ cấp Tông Sư!”
Giọng nói của Dương Húc chói tai làm trong đầu Chu Thân lập tức lại hiện ra hình ảnh kia, không khỏi thấy sởn TÓC gáy.
Người vùng đất cấm Đông Hải đi tấn công cửa khẩu Lâm Sơn do mình khống chế trong lòng bàn tay, vậy… là ai đi tới thành phố Bắc An?
“Không, không còn một ai Trước đây không lâu, Ngô Hồng Vĩ vẫn đang an ủi Chu Thân, thậm chí tuyên bố muốn trả thù cho Chu Thân lại đột nhiên cười gượng một tiếng.
Gã ta quay đầu nhìn Chu Thân, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Gã ta không kịp hả hê, cười trên nỗi đau của người khác được bao lâu, bây giờ, gã ta còn thảm hơn cả Chu Thân!
“Rốt cuộc là ai? Hắn rốt cuộc là ai?!”
Ngô Hồng Vĩ gào hét lớn, hai mắt đỏ ngầu.
Trong một đêm lại không còn một ai. Nhà họ Ngô gã ta khống chế sản nghiệp nhiều năm, nói không còn là không còn, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có, gã ta thậm chí không biết rốt cuộc là ai làm cho nhà họ Ngô của gã ta mất sạch trong vòng một đêm!
“Gia chủ, là… là nhà họ Long!”
Dương Húc gân cổ lên nói: “Ngoại trừ nhà họ Long thì còn có thể là ai được chứ?”
Gã nghiến răng nghiến lợi, phân nộ lại không cam lòng.
Nếu không phải gia tộc hào môn siêu cấp như nhà họ.
Long, ai sẽ có thực lực như vậy được?
Phái ra một người lại đánh cho gã thậm chí không có nổi cơ hội ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền mất đi tất cả.
Đặc biệt là lúc gã hỏi Giang Ninh có phải là người của nhà họ Long không, Giang Ninh cũng không phủ nhận!
Vì vậy Dương Húc nhận định Giang Ninh chính là người của nhà họ Long.