“Mây đỏ!”
Hắn nhìn mặt nạ của hai người áo đen bị lột ra, đó là hai gương mặt đã bị phá hủy, căn bản nhận không ra được thân phận Giang Ninh biết đây là gia tộc lớn ở phương bắc thử tới thăm dò, nhưng không ngờ tự nhiên có liên quan đến Hồng Vân! ” mm ( Hắn vẫn luôn điều tra về mây đỏ!
“Xem ra, phương hướng của tôi không sai”
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn về phía bắc và hơi híp mắt lại như đang nhìn người nào đó: “Chờ đấy, tôi sẽ nhanh chóng xông tới phương bắc thôi!”
Hắn không nói gì nữa, để cho anh Cẩu xử lý hai người áo đen và chuẩn bị lo hậu sự cho Thập Bát.
Cùng lúc đó ở nhà họ Long ở Phương bắc, trên mặt Long Linh Nhi vẫn còn hơi sợ hãi.
Cô ta ngồi ở đó và uống tất nhiều nước, vẻ mặt vẫn hơi tái nhợt.
“Thật to gan! Con gái của Long Tường tôi mà cũng dám gϊếŧ à?”
Long Tường – gia chủ nhà họ Long tức giận vỗ bàn, trên mặt đầy sát khí: “Điều tra cho tôi! Điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai!”
“Bất kể là ai, tôi đều muốn hắn biến mất khỏi thế giới này!”
“Vâng!”
Mấy người thủ hạ lập tức cung kính đáp rồi xoay người rời đi.
Long Tường đi tới bên cạnh Long Linh Nhi, giơ tay võ nhẹ vai cô ta, trên mặt đã biến thành vẻ dịu dàng và quan tâm.
“Không sao, về tới nhà là không sao rồi”
Long Linh Nhi ngẩng đầu liếc nhìn ông ta nhưng không nói gì, chỉ khế gật đầu.
Mặt cô ta tái nhợt, trong đầu trước sau vẫn là cảnh Thập.
Bát ngã xuống.
Một người không quen biết lại vì mệnh lệnh của một người mà bằng lòng đến chết cũng bảo vệ mình.
“Ba, nhất định phải điều tra ra hung thủ”
Long Linh Nhi hít sâu một hơi: “Con nợ người kia một mạng, nhất định phải báo thù cho anh ta!”
“Yên tâm đi”
Long Tường gật đầu: “Chuyện này cứ để ba xử lý”
Đôi mắt sâu thảm của ông ta nghiêm túc nhìn Long Linh Nhi, thấy sắc mặt cô ta vẫn không tốt lắm thì vội vàng an ủi vài câu.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Long Linh Nhi mới đỡ hơn một chút.
“Con đi Đông Hải nên dẫn theo những người này”
Long Tường nói: “Ba đã sắp xếp xong xuôi rồi, về sau con ra khỏi cửa đều phải có bốn vệ sĩ trở nên, bây giờ không chỉ là phương bác, bên phía nam cũng không yên ổn: Long Linh Nhi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
“Đông Hải… Là hắn sao?”
Long Tường đột nhiên hỏi.
Ông ta biết Long Linh Nhi bất chấp tất cả để đi tới Đông Hải chính là vì người kia, vừa nghe đến tên của Giang Ninh, Long Linh Nhi lại không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.
Trong điện thoại, Long Linh Nhi nói không phải là anh ta, nhưng bây giờ Long Tường vẫn hỏi lại lần nữa.
“Không phải là anh ấy”
Long Linh Nhi cay đáng cười một tiếng, lác đầu: “Con cũng hy vọng là anh ấy”
Trên mặt cô ta căn bản lại không che giấu được vẻ mất mát, nước mắt lại rơi xuống.
“Con đừng buồn”
Long Tường thở dài: “Có lẽ… hắn đã chết từ lâu rồi”
Bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài, trở thành một quân cờ hào môn, lưu lạc đầu đường, đám kẻ thù của nhà họ Giang tuyệt đối sẽ không để cho nhà họ Giang có bất kỳ huyết mạch nào lưu lạc ở bên ngoài.
Có thể gϊếŧ thì chúng sẽ dốc hết sức để g iết chết!
Phương bắc rất tàn khốc, trong hào môn gia tộc lớn lại càng tàn khốc hơn!
Muốn sống sót lúc nào cũng phải giẫm lên thi thể của người khác, không phải người khác trở thành thi thể thì chính là anh trở thành thi thể.
Nghe được câu này, Long Linh Nhi càng không chịu nổi nữa, nhào vào lòng Long Tường và khóc với vẻ đau lòng muốn chết.
“Con đừng khóc, đừng khóc nữa, con vừa khóc là ba lại đau lòng”
Long Tường than thở, vỗ nhẹ lưng Long Linh Nhi và không ngừng an ủi cô ta.
Một lúc lâu sau, Long Linh Nhi mới nín khóc, nhưng trên mặt vẫn khó có thể giấu được vẻ mất mát và khổ sở.
Long Tường chưa từng thấy con gái mình khổ sở như vậy.
Ông ta muốn an ủi thêm vài câu nhưng Long Linh Nhi đã cố gượng cười.
“Ba, con quay về công ty đây”
Long Linh Nhi nói xong thì không nói nữa, xoay người rời đi.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người ta thấy đau lòng.
Long Tường không nói gì, nhìn theo bóng lưng của con gái mình mãi đến khi cô ta rời khỏi cửa nhà.
“Gia chủ, chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy người kia, nhưng liệu có khả năng không nhận ra hắn không? Dù sao bọn họ đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi”