Bên ngoài phòng khách, Lâm Vũ Chân và Tô Vân nói chuyện rôm rả cả nửa ngày trời cũng không biết là nên ăn cái gì, nghĩ đi nghĩ lại thôi cứ dứt khoát gọi đồ ăn ngoài cho xong.
“Lão Hoàng đi chưa?”
Thấy Giang Ninh ra khỏi thư phòng, Lâm Vũ Chân ngẩng đầu hỏi: “Còn định hỏi anh ấy xem có biết chỗ nào ăn ngon không”
Lâm Vũ Chân biết, trước đây £ lgọc Minh hay bôn ba khắp nơi để làn ăn, kiểu gì cũng rất quen thuộc mấy nơi thành thị lớn kiểu này.
“Đi rồi, nhưng mà biết chỗ anh có hai con mèo ham ăn”
Giang Ninh móc mười mấy tấm thẻ hội viên từ trong túi ra: “Những thứ này đều là cửa hàng tư nhân ở mấy nơi ít người biết của Thịnh Hải, người bình thường muốn tìm cũng chảng được”
Nghe vậy, mắt Lâm Vũ Chân và Tô Vân sáng lên.
“Lão Hoàng tốt quá!”
“Cảm ơn chú Hoàng!”
“Đi thôi, hai con mèo ham ăn”
Giang Ninh cười nói.
Hoàng Ngọc Minh nhanh chóng vể Đông Hải, người nhà họ Tống đợi đến mức sắp không còn kiên nhãn nữa.
Cho dù chỉ một ngày, bọn họ cũng đợi không kịp, dẫu sao đối với nhà họ Tống mà nói, thì đây là họ ban ơn cho người Đông Hải, lại còn phân vân suy xét gì nữa?
Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!
“Rốt cuộc Hoàng Ngọc Minh có ở đây hay không? Tôi còn phải đợi anh ta trả lời, sau đó báo cáo tình hình cho Phương Bắc nữa!”
Ngoài cửa có hai người sắc mặt khó coi đang đứng, họ trực tiếp xông thẳng vào hội sở tìm Hoàng Ngọc Minh, nhưng bị người ta cản lại.
“Đây không phải là nơi để các người giở thói ngang ngược”
Thập Lục và Nhị Thập Thất bên ngoài cửa thản nhiên nói.
“Hai con chó canh cửa cũng dám nói chuyện với tao như: thế? Tao nói cho chúng mày biết, Đông Hải sắp không phải của chúng mày nữa rồi!”
Người nhà họ Tống cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
Thập Lục và Nhị Thập Thất nhìn nhau, bên ngoài tỏ ra hết sức bình tĩnh nhưng sát ý trong lòng đã bắt đầu nhen nhóm.
“Nơi này không phải là nơi các người giở thói ngang ngược.”
Thập Lục lặp lại một lần nữa, không có ý nhượng bộ.
“Bọn mày muốn chết!”
Người nhà họ Tống mất hết kiên nhẫn.
Bọn họ đang định ra tay thì bên trong đã có người bước ra.
“Sếp Hoàng nói, mời các anh vào trong”
Thập Lục và Nhị Thập Thất gật đầu, sau đó lập tức nhường đường.
Hai người nhà họ Tống khinh thường nhìn hai người: “Chó canh nhà, sao không cản tiếp đi? Ăn hại!”
Dứt lời, bọn họ đi thẳng vào trong.
Trong phòng khách, Hoàng Ngọc Minh quấn khăn tắm, anh vừa mới ngâm nước nóng đi lên, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
“Sao, hai vị vẫn còn ở Đông Hải?”
“Hoàng lão đại thật biết hưởng thụ, hai người chúng tôi đợi anh trả lời, anh không trả lời thì chúng tôi quay về làm sao ăn nói với gia chủ được”
Người nhà họ Tống hơi bất mãn.
Bọn họ đợi đến phát bực, Hoàng Ngọc Minh lại đi hưởng thụ.
“Chẳng phải tôi đã trả lời rồi còn gì?”
Hoàng Ngọc Minh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào, tôi quên nói rồi sao”
“Hoàng Ngọc Minhl”
Người nhà họ Tống tức điên lên, tay chỉ Hoàng Ngọc Minh mắng: “Anh đừng có chơi chúng tôi!”
“Nếu như Đông Hải không đồng ý, vậy tiếp theo sẽ phải chịu hậu quả khôn lường, bốn đại gia tộc liên thủ sẽ khiến cho các người tan thành tro bụi!”
Trên mặt Hoàng Ngọc Minh mới vừa tươi cười, lúc này bỗng nhiên sầm xuống, u ám đến nỗi khiến cho người ta phát sợ.
Ánh mát loé lên sát ý, khiến cho người nhà họ Tống không nhịn được run rẩy.
“Nếu các người không hiểu, vậy thì tôi nói rõ hơn một chút; Hoàng Ngọc Minh đứng dậy, soạt soạt soạt mười mấy.
người bỗng nhiên xuất hiện, sau đó bao vây hai người nhà họ Tống, Thập Lục và Nhị Thập Thất cũng ở trong đó.
“Đông Hải, không phải là nơi các người ngang ngược!”
“Dám đến liền gϊếŧ!”
Vừa dứt lời, Thập Lục và Nhị Thập Thất xông thẳng lên, nắm đấm thép bùng nổ, sát khí bành trướng.