Lâm Vũ Chân sửng sốt.
Người phụ nữ này là ai vậy!
Sao vừa mở miệng đã kêu đánh kêu gϊếŧ, gϊếŧ gã vô gia cư, gã vô gia cư chiếm lấy mình à?
Cô ta nói ai?
Cô ta nói Giang Ninh!
“Tôi hỏi cô đấy”
Dáng người Dương Tiêu cao hơn Lâm Vũ Chân rất nhiều, gần như bao trọn lấy cô, cô ta lạnh mặt nói: “Gã vô gia cư kia đang ở đâu? Tôi sẽ gϊếŧ chết hắn giúp côI”
“Cô là ai?”
Lâm Vũ Chân không trả lời vấn đề của cô ta mà lại hỏi một câu hỏi Cô không quen biết Dương Tiêu trước mắt, càng không đồng ý để cô ta đi gϊếŧ Giang Ninh.
“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần nói cho tôi biết, gã vô gia cư kia đang ở đâu, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn”
Dương Tiêu không muốn nói nhiều, càng nhìn Lâm Vũ Chân càng phát hiện loại phụ nữ này rất thật đáng buồn.
Mềm yếu, mặc cho người ta ức hϊếp còn không dám phản kháng.
“Cô không thể gϊếŧ anh ấy: Lâm Vũ Chân lác đầu.
“Cô nói gì?”
Dương Tiêu híp mắt lại, sắc mặt có phần không dễ nhìn.
Cô ta tới trút giận cho Lâm Vũ Chân, không ngờ cô lại nói cô ta không thể gϊếŧ?
Gã vô gia cư bắt nạt người phụ nữ, có gì không thể gϊếŧ?
Cô ta muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ!
“Anh ấy là chồng tôi, cô không thể gϊếŧ anh ấy”
Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói.
Dương Tiêu thoáng ngẩn người ra, rồi bỗng cười ha hả như kẻ điên.
“Chồng của cô? Gã vô gia cư chiếm lấy cô, cô lại coi anh †a là chồng à? Nực cười!”
Sắc mặt cô ta trầm xuống: “Xem ra, cô đúng là vô dụng, quá mức mềm yếu. Tôi vốn định thông cảm cho cô, nhưng bây giờ xem ra…”
“Sao tôi lại cần cô thông cảm chứ?”
Lâm Vũ Chân nhíu mày, càng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ người phụ nữ này bị điên à?
Nghĩ đến đây, cô lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Dương Tiêu. Mấy bảo vệ thấy tình hình như vậy thì lập tức tiến lên, chắn trước người Lâm Vũ Chân, cảnh giác nhìn Dương Tiêu.
“Ha ha ha, không cần tôi thông cảm à? Cô không có tư cách để cho tôi thông cảm!”
“Đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng ta, bị người ta đùa bỡn, bị người ta ức hϊếp, lại còn chấp nhận số mệnh”
Trên mặt Dương Tiêu đầy vẻ xem thường và khinh miệt: “Loại phụ nữ như cô đáng đời bị người ta nắm giữ số phận, đáng đời bị người ta ức hϊếp! Xem ra gã vô gia cư kia sống rất tốt nhỉ”
“Cô đừng nói bậy!”
Lâm Vũ Chân có phần tức giận: “Cô rốt cuộc là ai, ở đây nổi điên làm gì chứ?”
Nói những lời khó hiểu, còn nhiều lần nói mình mềm yếu, sao cô lại mềm yếu được chứ?
Còn dám nói người đàn ông của mình là gã vô gia cư, muốn gϊếŧ chết anh ấy, đây không phải là bị điên thì là gì.
“Tổng giám đốc Lâm, không cần để ý cô ta, chúng ta đi thôi”
Tiểu Triệu cảnh giác bảo vệ Lâm Vũ Chân sau lưng, kéo cô rời đi. Mấy người bảo vệ ngăn cản, để cho Lâm Vũ Chân an toàn lên xe rời đi.
Dương Tiêu không đuổi theo, cô ta không thèm.
Dương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn mấy người bảo vệ rồi không nhìn nữa. Cô ta không thèm để mắt tới bảo vệ.
“Ban đầu còn tưởng đáng để thông cảm, bây giờ xem ra là tự tạo nghiệt thôi!”
Dương Tiêu xoay người lên xe, nói: “Phải tìm ra gã vô gia cư kia. Tôi muốn đích thân gϊếŧ chết hắn, ngoài ra, Lâm Vũ Chân này… Hừ!”
Một người phụ nữ không đáng để thông cảm, cũng không cần thiết phải giữ lại nữa, chỉ tổ làm mất mặt phụ nữ!
Chiếc xe Hummer lao nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc đã biến mất ở đầu đường.
Lâm Vũ Chân đến hội sở mặt nạ, trong lòng còn có chút sợ hãi.
Sao mình lại có thể gặp phải kẻ điên như vậy chứ?
“Xã hội này sao vậy? Sao có lắm người điên thế?”
Tiểu Triệu kéo Lâm Vũ Chân, trên mặt vẫn còn có chút khϊếp sợ: “Tổng giám đốc Lâm, về sau mình cứ bảo anh Cẩu bảo vệ chúng ta đi”
Quá đáng sợi Trong sân sau, Giang Ninh đang cùng quản gia Triệu pha trà, thấy Lâm Vũ Chân đi nhanh tới, trên mặt còn có chút hoang mang.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giang Ninh hỏi: “Sao em sợ thế?”
“Em gặp phải một kẻ thần kinh, còn là con gái nữa”
Lâm Vũ Chân vỗ ngực: “Cô ta nói muốn gϊếŧ anh để giúp em trút giận!”
Giang Ninh ngẩn người. Gϊếŧ mình để giúp Lâm Vũ Chân trút giận à?
Đây là đạo lý gì vậy?