CHƯƠNG 47: TIÊU PHONG TỨC GIẬN!
Khương Uyển Đồng bị cái tát đột ngột này làm cho ngơ ra, nước mắt cũng lập tức tuôn ra!
Đây là lần thứ hai cô bị tát trong ngày rồi…
Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu.
Tại sao người nhà họ Khương lại oán giận mình đến vậy, tại sao ai cũng đối xử với cô như thế.
Khương Chính Thuần cũng lạnh lùng chống gậy bước tới, giận dữ nói: “Tiêu Phong đâu!”
Khương Uyển Đồng đứng ở một bên cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Anh ấy và Giai Giai ra ngoài rồi… Ông nội, ông ngồi đi.”
Cho dù bị Khương Kiều Diễm tát một cái, Khương Uyển Đồng vẫn không quên bê ghế tới, vì cô biết, chân của ông cụ không khỏe.
Khương Chính Thuần nghe vậy, nhíu mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Không cần! Tôi đến đây để nói với cô, lần hợp tác này cô không cần phụ trách tiếp nữa, để Khương Kiều Diễm toàn quyền thay thế!”
Nghe thấy lời này, tim Khương Uyển Đồng đập mạnh một cái, nói: “Ông nội, nhưng mà, phương án của cháu không phải đã được thông qua rồi sao?”
Cô không muốn tin ông nội đến đây lại là để cướp lần hợp tác lần này khỏi tay cô.
Giây phút đó, cô thật sự không hiểu nổi, tại sao ông nội trước kia vẫn luôn yêu thương cô mà giờ đây lại lạnh lùng và xa cách đến vậy.
“Hừ! Sao nào, quyết định của tôi cô còn muốn phản bác chắc?” Khương Chính Thuần giận dữ nói.
Khương Uyển Đồng sợ hãi, cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới đáp: “… Uyển Đồng, nghe theo sự sắp xếp của ông nội.”
Giây phút đó, nước mắt của Khương Uyển Đồng đã rơi thành một chuỗi.
“Hừ! Khương Uyển Đồng, tao nói rồi, mày không phải đối thủ của tao! Nhà họ Khương không bao giờ có vị trí của mày!” Lúc trước khi đi, Khương Kiều Diễm còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm một câu.
Đám người đó rời đi, toàn thân Khương Uyển Đồng như mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, ôm đầu gối đau khổ khóc lóc.
Cô chuẩn bị mất bốn ngày, cố gắng học hỏi đến vậy, một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, đổi lại lại là một kết quả như thế này.
Khương Uyển Đồng không cam lòng!
“Uyển Đồng, bọn anh về rồi đây.”
“Mẹ, Giai Giai về rồi, mẹ nhìn Giai Giai xem, mang nhiều đồ ăn ngon về cho mẹ lắm nè.”
Trước cửa, Tiêu Phong đang bế Giai Giai, khi nhìn thấy Khương Kiều Diễm đang ngồi ôm đầu gối bật khóc trong phòng, trái tim Tiêu Phong như bị bóp chặt lại!
Khương Uyển Đồng ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, ngồi dưới nền nhà lạnh lẽo, gió thổi qua mái tóc cô, cô nhìn Tiêu Phong đứng phía xa kia, khóc nói: “… Tiêu Phong, ông nội cướp mất mối hợp tác rồi, huhuhu… là em vô dụng, xin lỗi, xin lỗi, đều do em vô dụng…”
Giây phút đó!
Khương Uyển Đồng đau lòng đến vậy, bất lực đến vậy, ấm ức đến vậy.
Tiêu Phong đặt Giai Giai xuống, Giai Giai chạy đến chỗ Khương Uyển Đồng, hiểu chuyện ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô, nói: “Mẹ, đừng khóc nữa, mẹ còn Giai Giai mà, huhuhu, mẹ đừng khóc nữa…”
Tiêu Phong không nói gì, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến tột cùng, chỉ để lại một câu nói: “Yên tâm, anh đòi lại cho em.”
Nói xong, Tiêu Phong lập tức quay người rời đi!
Giây phút bước ra khỏi cửa, tầng mây trên bầu trời lập tức trở nên đen sì, như có sát thần xuất thế vậy!
Trên người Tiêu Phong lan tỏa ra cơn lửa giận và sự lạnh lẽo, anh đã thật sự tức giận rồi!
Nhà họ Khương, đáng chết!
Hết lần này đến lần khác khiến Khương Uyển Đồng đau lòng, hết lần này đến lần khác khiến Khương Uyển Đồng rơi nước mắt!
Bọn họ, đều đáng chết!
Ầm!
Một nhà ba người Khương Văn Kỳ đang chúc mừng lấy được mối hợp tác về, lúc này, cửa lớn của biệt thự bị đạp mạnh mở ra!
Trong ánh sáng phía cánh cửa, Tiêu Phong kiêu ngạo đứng đó, quay lưng về chiều nắng, như thần giáng thế!
“Khương Văn Kỳ! Khương Kiều Diễm!” Tiêu Phong hét lên, khiến cả căn biệt thự như rúng động!
Lúc này Khương Văn Kỳ đang ngồi trên sofa, lập tức phản ứng lại, giận dữ nói: “Tiêu Phong, cậu muốn làm gì! Đây là nhà tôi, cậu…”
Nhưng mà, đáp lại ông ta lại là một cú đá của Tiêu Phong!
Ầm!
Cú đá này, sức lực mạnh mẽ, khiến cả Khương Văn Kỳ và sofa đều bị lật lại!
“A…” Khương Văn Kỳ đau đớn kêu lên, cả người đều ngã xuống đất, ông ta ôm bụng, sắc mặt đỏ ửng!
Lúc này Khương Kiều Diễm đứng ngơ ra ở một bên, nhìn thấy cảnh này, điên cuồng gào thét: “Tiêu Phong! Anh điên rồi! Người đâu, gϊếŧ người rồi!”
Nhưng mà!
Bộp!
Tiêu Phong vung tay, giận dữ tát mạnh lên mặt Khương Kiều Diễm, khiến cô ta bay xa ra hai, ba mét, va và góc bàn, khóe miệng chảy máu!
Tiết Mai cũng bị dọa sợ đến ngất đi.
“Cộp… cộp… cộp!”
Giây phút đó, trong mắt Khương Văn Kỳ và Khương Kiều Diễm, Tiêu Phong giống như thần chết, đang bước từng bước về phía ba con họ.
“Aaa! Tiêu Phong, cậu điên rồi! Cậu đừng qua đây, đây là nhà họ Khương! Cậu động tay động chân ở đây, cậu có nghĩ cho Khương Uyển Đồng và Giai Giai không?” Khương Văn Kỳ ôm bụng, nằm dưới đất không ngừng giãy giụa bò lên.
Khương Kiều Diễm đã sợ hãi đến mức không nói thành lời, toàn thân đều run rẩy.
Tiêu Phong lạnh lùng nói: “Mấy người trăm ngàn lần không nên hết lần này đến lần khác làm tổn thương Khương Uyển Đồng!”
Nói xong, Tiêu Phong nhấc chân lên, đang định đạp tiếp qua đó.
Nhưng mà, phía sau anh có hơn mười tên vệ sĩ của nhà họ Khương nhanh chóng chạy tới.
Bọn họ xông vào, trong tay đều cầm một cây côn, bao vây Tiêu Phong lại.
Khương Văn Kỳ và Khương Kiều Diễm cũng nhân cơ hội bò dậy, trốn sau đám người kia, giận dữ hét lên: “Đánh cho tôi! Đánh chết tên chó chết không nơi nương tựa này! Không cần phải quan tâm gì cả!”
Ngay lập tức, hơn mười tên vệ sĩ xông về phía Tiêu Phong.
Nhưng mà, Tiêu Phong nhíu mày lại, lập tức ra tay!
Bịch bịch bịch!
Chẳng mấy chốc, mười mấy tên vệ sĩ này đều nằm rạp xuống đất!
Nhìn thấy cảnh này, Khương Văn Kỳ sợ hãi đến ngơ ra, thân thủ của Tiêu Phong hình như đáng sợ quá rồi đó!
“Bây giờ, đến lượt mấy người rồi!” Tiêu Phong lạnh lẽo nói, nắm chặt hai bàn tay.
Nhưng mà, ngoài cửa truyền đến một giọng nói giận dữ: “Dừng tay!”
Khương Chính Thuần dẫn theo một nhóm vệ sĩ của nhà họ Khương tiến vào, nhìn nhóm vệ sĩ nằm rạp dưới đất kia, giận dữ nói: “Tiêu Phong! Cậu muốn làm gì? Đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu! Cậu vô pháp vô thiên quá rồi đó!”
Tiêu Phong cười khẩy, nói: “Nhà họ Khương? Haha. Ông già, tôi muốn hỏi ông, phương án của Khương Uyển Đồng rõ ràng đã được thông qua rồi, tại sao ông còn muốn cướp đi lần hợp tác này?”
Khương Chính Thuần lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Đây là chuyện của nhà họ Khương tôi, liên quan gì đến cậu! Cậu cũng chỉ là một con chó không nơi nương tựa, được nhà họ Khương tôi giữ lại mà thôi, cậu còn dám ở đây ngang ngược! Đúng là hỗn xược! Người đâu, đánh gãy tứ chi của cậu ta, ném ra ngoài!”
Tiêu Phong bất lực lắc đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.”
Nói xong, Tiêu Phong muốn xông lên đánh người.
Nhưng mà, đột nhiên, bóng dáng yếu đuối của Khương Uyển Đồng xuất hiện, cô giữ chặt lại Tiêu Phong đang kích động, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Tiêu Phong, đừng, đừng… Mối hợp tác này em không cần nữa, em không muốn anh bị thương, anh nghe em, đừng ra tay với ông nội…”
Nói xong, Khương Uyển Đồng quay người lại, quỳ xuống trước mặt Khương Chính Thuần, cầu xin: “Ông nội, mối hợp tác cháu không cần nữa, xin ông tha cho Tiêu Phong, xin ông đừng đuổi anh ấy đi…”
“Hừ!”
Khương Chính Thuần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Khương Uyển Đồng, cô cút ra cho tôi! Nếu không, cả cô tôi cũng đuổi khỏi nhà họ Khương!”
Nói xong, ông cụ lạnh lùng nhìn Tiêu Phong, giận dữ nói: “Còn ngây ra đó làm gì! Ra tay cho tôi!”
Vừa dứt lời, hơn chục tên vệ sĩ của nhà họ Khương lại xông về phía Tiêu Phong!
Nhưng, lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau đám người!
“Tôi xem ai dám ra tay với cậu Tiêu!!!”
Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy một nhóm binh lính mặc quân phục cầm súng trong tay, đi giày chiến rầm rập bước vào!
Người dẫn đầu chính là Thiếu úy Phương đã gửi lời mời đêm hôm đó!