CHƯƠNG 8: NỖI SỢ HÃI ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC!
Nhìn thấy cả trăm người đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, toàn bộ đều mang theo dao găm và gậy, Khương Uyển Đồng sợ hãi cực kỳ, toàn thân đều run rẩy!
Nhưng cho dù có là như vậy, cô vẫn nhẫn nhịn cơn đau nhói nơi bờ vai, dùng cơ thể mềm mại chặn ở trước mặt Tiêu Phong như một con gà mái đang bảo vệ gà con trong khốn khó vậy, nói với người đàn ông trung niên đội mũ hút thuốc trong đám người kia: “Ông ba Kim, là lỗi của tôi! Cầu xin ông tha cho anh ấy! Tôi nguyện ở lại gánh tất cả hậu quả!”
Nói xong, Khương Uyển Đồng muốn quỳ gối xuống, nhưng mà cánh tay mảnh khảnh của cô đã trực tiếp bị bàn tay lớn mạnh mẽ ấm áp ở phía sau kéo lấy!
Khương Uyển Đồng quay mắt nhìn qua, đôi mắt đỏ bừng nhìn sắc mặt cương nghị của Tiêu Phong, lo lắng mà nói: “Tiêu Phong, anh làm gì vậy? Ông ta là ông ba nhà họ Kim, Kim Chính Sơn! Trong tay có hàng ngàn thủ hạ! Là con báo vàng, một trong bốn thế lực lớn của thế giới ngầm Tô Hàng! Chúng ta không đấu lại ông ta đâu, anh đừng làm loạn, anh mau đi đi, đưa Giai Giai rời đi….chỗ này, để một mình em gánh…..”
Khoé miệng Tiêu Phong nhướng lên, lộ ra nụ cười ấm áp và tự tin nhất, vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi mày của Khương Uyển Đồng, nói: “Người phụ nữ của anh, không cần cầu xin hay quỳ xuống với bất kỳ ai!”
“A! Chú ba, chú ba….cứu cháu, cứu cháu với! Cháu sắp chết rồi, sắp chết rồi!” Kim Cửu lúc này nằm trong vũng máu, không ngừng gào lên thảm thiết với Kim Chính Sơn.
Kim Chính Sơn liếc mắt nhìn thấy cháu trai mình thê thảm như vậy, trên người lập tức tuôn ra sát khí từ tận xương cốt, lạnh giọng quát: “Hừ! Tiểu tử thối! Ức hϊếp người nhà họ Kim tao, phế cháu trai của tao!Mày thật không biết chữ chết được viết thế nào rồi!”
Tiêu Phong khẽ mỉm cười, kéo lấy Khương Uyển Đồng sắc mặt trắng bệch đang run rẩy toàn thân ra sau mình, nói: “Ông cảm thấy ông có thể gi3t chết tôi?”
“Ngông cuồng!” Kim Chính Sơn gào lên một tiếng đầy giận dữ, hàng trăm thủ hạ ở đằng sau toàn bộ đều cầm dao găm và gậy như có thể xông lên gϊếŧ Tiêu Phong và Khương Uyển Đồng vào bất cứ lúc nào như con ngựa hoang đã bị tháo dây cương!
“Chưa từng có ai nói chuyện với tao như mày! Hôm nay, cho mày hai con đường, con đường thứ nhất, là quỳ xuống, tự phế tứ chi! Thứ hai, là mày và cô ta, cùng chết!”
Lời của Kim Chính Sơn vừa dứt, khuôn mặt Khương Uyển Đồng đầy lệ, nấp sau lưng Tiêu Phong, túm chặt lấy vạt áo của Tiêu Phong, nói: “Tiêu Phong, anh mau chạy đi! Em không muốn liên luỵ anh, anh mau chạy đi! Giai Giai còn cần anh…..”
Năm năm rồi, vào thời khắc cô gặp được Tiêu Phong là đã đủ lắm rồi. Cô không muốn vì mình mà liên luỵ Tiêu Phong, cũng không muốn Giai Giai không có ba.
Tiêu Phong lại cười, một ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm vào Kim Chính Sơn, nói: “Để cô ấy đi, tôi ở lại! Kim Cửu là do tôi phế, mục tiêu của ông là tôi!”
Sắc mặt Kim Chính Sơn chợt đen lại, ông ta nhìn Tiêu Phong, có thể nhìn ra được, chỗ đứng của Tiêu Phong rất xảo diệu, nếu như mình cứng rắn, thì Kim Cửu có thể sẽ chết! Hơn nữa, ông ta đọc được áp lực mà trước đây chưa từng có từ trong mắt của Tiêu Phong!
Tên đàn ông này, rất đáng sợ!
Nhưng, Kim Chính Sơn nắm giữ thế lực ngầm của Tô Hàng mấy năm nay, có sóng gió gì mà chưa gặp qua?
“Được! Chỉ để lại mày! Cho cô ta đi!” Kim Chính Sơn gào lên nói!
Thủ hạ đằng sau lập tức nhường ra một con đường, Khương Uyển Đồng không dám đi, kéo chặt lấy Tiêu Phong khóc nói: “Không! Đừng mà! Em muốn ở cùng anh! Em không muốn xa anh! Muốn đi thì cùng đi!”
Khương Uyển Đồng khóc sướt mướt, cô làm sao mà không biết, Tiêu Phong làm như vậy mà vì bảo vệ cô. Người đàn ông này, tổn thương đối với mình năm năm trước, vào lúc này, đã sớm tan thành mây khói rồi.
“Nghe lời, Giai Giai còn cần em! Em đi trước đi, bên ngoài có người của anh đón em! Bọn họ sẽ đưa em tới chỗ Giai Giai! Yên tâm đi, anh không sao đâu, anh nhất định sẽ về tìm em! Nhất định!” Tiêu Phong ôm chặt lấy Khương Uyển Đồng, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Em ở lại, anh sẽ phân tâm.”
Sau đó, anh đột nhiên đẩy cô ta, quát: “Đi! Vì Giai Giai!”
Khương Uyển Đồng tuôn trào nước mắt, nghe lời mà lùi lại, đôi mắt đỏ bừng, cuối cùng quay người, che lấy miệng chạy bước nhỏ rời đi!
Cô không dám quay đầu, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
Khương Uyển Đồng chạy dưới ánh trăng trắng sáng, những ánh đèn và ánh trăng phía sau cô kéo bóng cô thật dài! Ở đó, hàng trăm tên vệ sĩ, đã bắt đầu từng tên từng tên vây Tiêu Phong lại!
Nhưng cho dù có là như vậy, Tiêu Phong vẫn đứng tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích, thần sắc trên mặt hoàn toàn không xuất hiện bất kỳ sợ hãi nào! Ngược lại, còn vô cùng nghiêm nghị! Mà sự lạnh giá tiêu điều này, càng lúc càng nồng đậm theo thời gian! Cuối cùng trực tiếp hoá thành sát ý xung thiên!
Khương Uyển Đồng ôm lấy cánh tay khóc lóc mà chạy, sau đó có một chiếc xe Jeep dừng lại ở trước mặt.
Long Tứ nhảy xuống từ trên xe, nói: “Chị dâu, lên xe! Tôi đưa chị đến chỗ Giai Giai, con bé cần có chị! Hơn nữa, chị cũng cần phải chữa trị vết thương! Để lâu thì cánh tay này của chị cũng sẽ bị phế mất.”
Khương Uyển Đồng nhìn người đàn ông trước mặt, rất sốt sắng mà hỏi: “Anh là bạn của Tiêu Phong sao? Cầu xin anh mau đi cứu anh ấy đi! Anh ấy bị người của nhà họ Kim vây lấy rồi, cầu xin anh đó.”
Sắc mặt Long Tứ bình tĩnh, nói: “Chị dâu! Chị yên tâm, mấy tên đó vẫn chưa phải là đối thủ của đại ca! Chị lên xe trước đi, tôi đưa chị đến sơn trang!”
“Thật….thật không? Tiêu Phong sẽ không sao ư?” Vẻ mặt Khương Uyển Đồng không tin, đó là hàng trăm người, Tiêu Phong sao có thể đánh lại được chứ!
“Chị dâu! Chị phải tin đại ca, lần này anh ấy về là để bảo vệ chị và Giai Giai! Nếu như chị và Giai Giai xảy ra bất kỳ chuyện gì thì đại ca sẽ tự trách cả đời!” Long Tứ nghiêm túc mà nói.
Khương Uyển Đồng quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy bóng người nữa, cô nghĩ nghĩ, sau đó cắn đôi môi đỏ, lên xe. Chiếc xe khởi động, Long Tứ nhanh chóng đưa Khương Uyển Đồng đến sơn trang.
Nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ phu nhân cho tốt! Chỗ này, có Long Nhất và Long Tam, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu!
Càng huống hồ, người mà nhà họ Kim đối mặt là Bắc Lương Vương nắm giữ ba trăm ngàn Phá Long quân! Là điện chủ của Thần Long Điện! Bọn chúng căn bản không biết là mình đang phải đối mặt với sự tồn tại như thế nào!
Sát tâm của chủ soái đã lên rồi, bất kỳ ai cũng không ngăn được nữa!
……
Mà bên này, người của Kim Chính Sơn đã hoàn toàn bao vây lấy Tiêu Phong, đối diện với hàng trăm vệ sĩ, căn bản là không có cơ hội sống sót! Cho nên, trên mặt Kim Chính Sơn đầy nụ cười tàn nhẫn, nói: “Nhóc con, mày rất ngông cuồng! Nhưng, ngông cuồng thì phải trả giá!”
Tiêu Phong khẽ lắc đầu, hoàn toàn không đặt Kim Chính Sơn và hàng trăm vệ sĩ của ông ta vào trong mắt mình. Tất cả những cái này, đều bị Kim Chính Sơn nhìn thấy vào mắt, ông ta không thể hiểu nổi, đối diện với sự bao vây này, mà người đàn ông trước mắt lại còn có thể cười cho được!
Hơn nữa, nụ cười của anh, lộ ra sự tự tin cường đại! Giống như là, trong mắt của Tiêu Phong, thì bọn họ chỉ là cọng rơm cọng rác, là con kiến thôi vậy!
Tiêu Phong hoàn toàn không che giấu sát ý trong lòng mình, nói: “Kim Chính Sơn, ông sai rồi! Không phải tôi trả giá! Mà là ông, còn có nhà họ Kim nữa!”
Đối diện với Tiêu Phong rượu mời không uống muốn uống rượu phạt này, Kim Chính Sơn hoàn toàn tức giận, điên cuồng gào lên một tiếng, cởi bỏ áo khoác trên người xuống, quát: “Nhóc con! Mày chính là đang tìm chết! Cho dù mày có mạnh đến thế nào thì cũng có thể chống lại được một trăm anh em của tao ư!? Hôm nay, cho dù Thiên Vương lão tử có tới! Thì mày cũng phải chết cho tao!”
Ầm!
Thanh âm của Kim Chính Sơn vừa dứt thì một trăm anh em đằng sau ông ta liền xông lên, mang theo sát ý mà lao về phía Tiêu Phong!
Tiêu Phong chỉ nhìn trời mà không nói gì, nhìn bầu trời không biết từ lúc nào đã bị vầng trăng khuyết đẫm máu bao phủ, anh nói: “Nhà họ Kim, quả nhiên rất ngông cuồng!
Không cần Tiêu Phong động tay, mấy tên vệ sĩ cầm dao dài xông về phía Tiêu Phong, còn chưa tiến gần anh 3 mét thì đột nhiên có một thân ảnh vυ't qua, sau đó ba người này trực tiếp bị một sức lực mạnh mẽ đá bay đi, vẽ ra thành một đường cong mười mấy mét ở trong không trung, ầm một tiếng, tông vào đám người ở đằng sau, trực tiếp lôi theo mười mấy tên, toàn bộ ngã rụi trên mặt đất!
Sau đó, trong ánh mắt của hàng trăm tên vệ sĩ này, liền nhìn thấy hai bóng ảnh đột ngột xuất hiện, đứng thẳng ở phía trước Tiêu Phong hệt như sát thần!
Quần áo của bọn họ, tạo nên tiếng động trong đêm đen đầy gió!
Sát ý đáng sợ đó, xuyên qua toàn hiện trường như một thanh kiếm sắc nhọn!
Lông tóc Kim Chính Sơn dựng đứng, nhìn thấy hai kẻ đột nhiên xuất hiện này, trực tiếp phẫn nộ nói: “Gϊếŧ! Không chừa tên nào hết!”
Long Nhất và Long Tam cười lạnh, trực tiếp nhảy cao lên, từ không trung, xung kích qua đó hệt như đạn pháo! Những nơi mà bọn họ đi qua, thì những tên vệ sĩ đó đều ngã xuống như rơm như rạ, có tên thậm chí còn bị đánh bay đi hàng chục mét, treo trên cây và nóc xe ở xung quanh!
“Cái….cái này không thể nào! Không thể nào!” Kim Chính Sơn sợ rồi!
Ông ta chưa từng nhìn thấy lực chiến đấu như vậy qua! Mấy vệ sĩ của ông ta đều được huấn luyện bài bản cả! Có thể lập tức gϊếŧ người của ông ta trong chớp mắt như vậy, đó tuyệt đối chính là sự tồn tại mà ông ta không thể tưởng tượng được!
Cao thủ!
Cao thủ hàng đầu!
Xoẹt!
Một ánh sánh lạnh loé qua!
Kim Chính Sơn còn chưa kịp suy nghĩ thì Long Tam đã xuyên qua hàng chục người ở trước mặt ông ta, trong tay cầm một con dao lưỡi cong, kề ngay cổ ông ta! Con dao găm sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh màu trắng, rạch nát một lớp da trên cổ Kim Chính Sơn, máu tươi chảy ra!
Trong mắt Kim Chính Sơn, mười mấy thủ hạ chặn ở trước mặt mình kia, cũng đang ôm lấy cái cổ rỉ máu mà ngã xuống đất!
“Đừng nhúc nhích! Tôi không bảo đảm là con dao găm của tôi có cắt đứt đầu của ông không đâu.” Long Tam dùng ngữ khí bình tĩnh, mà nói ra câu nói khiến người ta sợ hãi!
Tịch tịch!
Vài giọt mồ hôi lạnh men theo vầng trán Kim Chính Sơn mà lăn xuống, ông ta nuốt nước bọt ừng ực, ý lạnh thấu xương nơi vùng cổ khiến toàn thân ông ta lúc này đều đang run rẩy!
Tiêu Phong sải bước đi tới, mỗi một bước đi, đều như tiếng chuông của tử thần!
Anh đứng trước mặt Kim Chính Sơn, nhìn Kim Chính Sơn với khí thế áp đảo, nói: “Nói cho Kim Chính Long, nếu như muốn con trai ông ta sống! Thì bảy ngày sau, đến sơn trang Lãng Nguyệt! Bảy ngày, nhà họ Kim ông có thể lợi dụng tất cả thủ đoạn và mạng lưới quan hệ của mình!”
Tiêu Phong trực tiếp đem theo Kim Cửu bị phế tứ chi rời đi, toàn thân Kim Chính Sơn hệt như bị hạ đường huyết, nhìn chiếc xe Jeep rời đi xa xa kia, thở hổn thở hển.
Cho dù đã qua hơn 10 phút rồi, Kim Chính Sơn vẫn chưa thể hồi thần lại!
Bởi vì, trong khoảnh khắc lúc nãy, ông ta đã cảm nhận được sự uy hϊếp từ cái chết!
“Tên nhóc đó, rốt cuộc là ai chứ?” Trong lòng Kim Chính Sơn vô cùng chấn cảm, đồng thời, ông ta cũng hiểu, nhà họ Kim đã gặp phải một rắc rối lớn chưa từng có!