ĐỊNH MỆNH NGANG TRÁI
Nụ cười trên môi Hoàng đông cứng, anh ngẩn ra nhìn tôi rất lâu như không tin lời tôi nói là thật.
- Em nói gì thế? Đùa anh đúng không?
- Không. Em rất nghiêm túc. Chúng ta dừng lại nhé.
Ánh mắt Hoàng thâm sâu chăm chú quan sát tôi, thấy tôi nghiêm túc không có ý đùa cợt, biểu cảm anh trở nên lo lắng:
- Anh không đồng ý. Tại sao em đòi chia tay chứ? Chúng ta đang hạnh phúc mà, bố mẹ nói hai ngày nữa sẽ qua nhà thưa chuyện với bố em đó.
- Hoàng. Em xin lỗi. Em không thể kết hôn với anh.
Đau lòng nhất trong một mối quan hệ là khi tôi yêu người ấy và người ấy cũng rất yêu tôi nhưng vì lý do nào đó mà một trong hai bắt buộc phải buông tay. Tôi yêu Hoàng, thật sự rất yêu anh nhưng không thể ích kỷ giữ lấy anh cho riêng mình. Thà sớm chia tay, đau một lần rồi thôi, còn hơn cố chấp bên nhau, cả đời sống trong giày vò tội lỗi. Người tốt như Hoàng, xứng đáng với cô gái tốt đẹp, hoàn hảo hơn tôi.
- Có phải mẹ con Thế Hào biết chuyện chúng ta sắp kết hôn nên gây áp lực với em không? Em nói thật cho anh biết đi.
- Không liên quan đến mẹ con họ. Là em không xứng với tình yêu của anh.
- Vì sự cố trước đó nên em nghĩ mình không xứng sao? Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, anh đã nói không để ý chuyện đó rồi mà. Anh rất yêu em, anh không thể sống thiếu em, anh không muốn chia tay.
Hoàng càng chung tình, dành nhiều tình cảm cho tôi, càng làm tôi áy náy. Dù rất muốn khóc nhưng tôi không cho phép mình rơi lệ. Giọng tôi thì thầm, câu nói nhẹ bẫng thoát ra khỏi cửa miệng một cách máy móc, buộc bản thân phải xóa hết mọi cảm xúc:
- Hoàng, anh còn nhớ không? Chúng ta từng hứa, tuyệt đối không nói những lời tổn thương, cũng không làm chuyện khiến đối phương khó chịu. Bây giờ em chỉ muốn chia tay, vì thế xin anh hãy tôn trọng lựa chọn của em.
- Anh cũng từng nói, nếu gặp vấn đề chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, tìm hướng giải quyết. Đột nhiên em đòi chia tay không rõ lý do, anh không chấp nhận.
Tôi hiểu tính cách Hoàng, bất cứ chuyện gì anh cũng cần lời giải thích rõ ràng, hợp lý. Vả lại chuyện tôi sắp kết hôn với Vũ Minh Trí sớm muộn Hoàng cũng biết, đã vậy tôi sẽ nói trước với anh, để anh từ bỏ việc níu kéo tôi.
- Anh muốn biết lý do lắm phải không? Được, em nói cho anh biết.
Tôi hít sâu một hơi sau đó thốt ra lời nói dối mình chuẩn bị từ trước:
- Trước khi yêu anh, em từng theo đuổi và yêu một người. Người ấy đạt mọi tiêu chuẩn hình mẫu bạn trai em thích. Khi ấy em 17, 18 tuổi tính tình vẫn trẻ con, thường giận dỗi, cộng với cái tôi quá lớn, không người nào chịu hạ mình xin lỗi người nào nên dẫn đến chia tay, cắt đứt liên lạc. Và rồi em gặp anh, anh và anh ấy có khá nhiều điểm giống nhau, cái khác lớn nhất là anh biết nhường nhịn hơn nên em dễ dàng có thiện cảm với anh. Khoảng thời gian yêu đương cùng anh, em thật sự hạnh phúc và bằng lòng kết hôn. Thế nhưng chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, em vô tình gặp lại anh ấy. Lâu nay em cứ tưởng mình đã hoàn toàn quên được anh ấy, thành công gạt anh ấy ra khỏi cuộc sống của em, nhưng giây phút chúng em chạm mặt sau nhiều năm xa cách thì em mới biết, hóa ra trong tim em vẫn dành cho anh ấy một loại rung động đặc biệt.
- Em xem anh là cái bóng của anh ta? Muốn nối lại tình xưa?
Không. Hoàng mãi riêng biệt không là cái bóng của ai cả. Nhưng tôi không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận lời anh nói mà lặng lẽ cúi đầu, né tránh ánh mặt buồn bã anh nhìn mình.
- Em xin lỗi. Giá như anh ấy không chủ động tìm em, chắc chắn em sẽ cùng anh bước vào lễ đường, nhưng anh ấy lại xuất hiện, bao năm qua anh ấy vẫn yêu em. Và em cũng thế, trong lòng vẫn còn tình cảm với anh ấy, em không thể dối lòng, gạt anh nữa. Anh ấy là tình đầu nên tình yêu em dành cho anh ấy có phần nhỉnh hơn anh. Mấy hôm nay em đã suy nghĩ rất kĩ về hôn sự giữa chúng ta. Thành thật xin lỗi anh, cũng phiền anh giúp em giải thích với hai bác.
Hoàng bật cười chua chát, viền mắt anh ngấn nước, con ngươi nổi lên tia máu đỏ:
- Vậy mà… em lại nói dối anh, anh là mối tình đầu của em. Tại sao vậy Vy, anh yêu em nhiều như vậy, chẳng lẽ vẫn không thay thế được người đàn ông kia? Hai người cãi nhau, anh ta không dỗ dành em, bỏ rơi em mấy năm trời mà em còn muốn quay lại. Em nói đi, rốt cuộc anh có điểm nào chưa bằng anh ta? Anh phải làm gì em mới đổi ý, chấp nhận kết hôn với anh? Anh muốn cạnh tranh công bằng với anh ta.
- Anh không cần làm gì vì em cả. Anh là anh, anh ấy là anh ấy. Em không kết hôn với anh nữa một phần cũng vì người đàn ông ấy là cậu của anh – Vũ Minh Trí.
- Sao?
Hoàng sững sờ mở to hai mắt như không tin vào tai mình. Nếu tôi là anh, chắc chắn tôi cũng không chịu nổi cú sốc này. Còn gì đau đớn hơn câu chuyện tôi vẽ ra để nói dối anh đâu.
- Em và cậu Trí… từng yêu nhau?
- Vâng.
Hoàng im lặng không nói, tôi cũng chẳng mở lời, cả hai rơi vào khoảng không tĩnh mịch. Lúc lâu sau, một giọt nước khẽ lăn khỏi khóe mắt, lập tức được anh gạt đi, trên môi anh nở nụ cười tự giễu:
- Chẳng trách thái độ của cậu Trí hôm ở nhà anh là lạ, còn nói những câu khó hiểu. Hóa ra cậu ấy khó chịu khi biết tin chúng ta sẽ kết hôn, biểu hiện ngày hôm đó hẳn là đang ghen.
Là Vũ Minh Trí ghét tôi, không muốn tôi kết hôn với Hoàng mới đúng, chứ chẳng có chuyện ghen tuông gì cả. Nhưng tôi mong đời này Hoàng sẽ không biết được sự thật, hãy cứ để tôi trở thành người con gái xấu xa trong mắt anh, vì tình cũ mà bỏ rơi người đã hết lòng với mình suốt hai năm qua. Hy vọng anh sớm quên đi tôi, bước ra khỏi nỗi đau này, bắt đầu mọi thứ một lần nữa.
Từ bỏ anh cũng chính là tình yêu tôi dành cho anh.
Hoàng bỗng mất khống chế, anh đứng dậy nghiêng người về trước, hai tay đặt trên bả vai tôi ghì mạnh, lắc người tôi hỏi:
- Tại sao lại là cậu ấy mà không phải người khác? Tại sao ở trước mặt anh, hai người vẫn bình thản nói dối, giả vờ quen biết qua đường? Tại sao?
Tôi khó khăn gỡ tay Hoàng ra nhưng không được, khi thấy tôi nhíu mày anh mới phát hiện hành động của mình làm tôi bị đau. Nhân lúc anh nới lỏng bàn tay, tôi liền thu người về:
- Em từng nghĩ mình và Trí đã là chuyện cũ, không còn cơ hội quay về bên nhau nên mới lờ đi, ép mình xóa sạch hình bóng anh ấy ra khỏi tâm trí. Nhưng em không làm được, cả em và anh ấy đều muốn bắt đầu lại. Chúng ta kết thúc thôi. Em chúc anh gặp được người con gái xứng đáng với tình yêu của anh hơn em nhé. Quên em đi.
Dứt lời, sợ mình còn ở đây thêm một giây nào sẽ không kìm nổi nước mắt mà bật khóc nên tôi vội vàng đứng dậy cầm túi xách nhanh chân rời đi mặc Hoàng có ý níu kéo.
Ngồi trên taxi, không cần đóng giả nữa nên tôi bật khóc một cách ngon lành. Tài xế thấy tôi khóc như mưa thì động viên mấy câu, đưa tôi ít giấy rồi lặng lẽ lái xe đưa tôi về địa chỉ yêu cầu.
Tâm trạng vô cùng tồi tệ, bước vào đến phòng khách, mẹ con Thế Hào ngồi trên sofa trông thấy tôi liền niềm nở gọi lại:
- Vy! Vũ Minh Trí nhờ anh nói với em, thời gian hai nhà gặp mặt nói chuyện người lớn sẽ do em chọn. Em xem ngày nào thì hợp lý nhỉ?
- Tùy các người. Tôi mệt, muốn đi ngủ. Đừng phiền tới tôi.
- Vậy 2 ngày nữa nhé. Mẹ và anh xem giúp em rồi, là ngày tốt.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nữa vốn dĩ là ngày bố mẹ Hoàng sang nhà gặp bố tôi, nhưng cuối cùng mọi kế hoạch đều đổ bể, người đến chẳng phải gia đình người tôi yêu mà là người nhà họ Vũ.
Tôi không trả lời, một mạch bỏ về phòng, nước mắt vừa ngưng không lâu lại lần nữa chảy xuống. Nghĩ tới cuộc tình dang dở của mình, nhớ đến biểu cảm đau khổ, thái độ thất vọng, ánh mắt thê lương của Hoàng, nỗi thống hận trong tôi càng dâng trào dữ dội. Hận Vũ Minh Trí bao nhiêu, tôi hận mẹ con Nguyễn Thế Hào bấy nhiêu. Chỉ vì sự ích kỷ của bọn họ mà tôi phải đánh đổi hôn nhân hạnh phúc đời mình, trở thành người bạc tình bạc nghĩa trong mắt người yêu.
Suốt từ lúc rời Nhà hàng, điện thoại thông báo không ngừng, toàn bộ cuộc gọi nhỡ và tin nhắn gửi đến đều là của Hoàng, nhưng tôi không có can đảm nghe máy hay đọc nội dung. Tâm can giằng xé thành nhiều mảnh, thở thôi cũng khó khăn, vậy mà ông trời chẳng để tôi yên một giây phút nào, hết mẹ con Thế Hào rồi lại đến Vũ Minh Trí làm phiền.
Trong vô vàn cuộc gọi của Hoàng, bỗng lòi ra số điện thoại lạ, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay số Trí. Vốn định tắt máy nhưng nửa chừng dừng lại, tiếp nhận cuộc gọi của anh ta. Đầu dây bên kia giọng Vũ Minh Trí điềm nhiên hỏi:
- Sao? Chấm dứt rồi chứ?
Bàn tay tôi siết chặt điện thoại, cố gắng kiềm chế để bản thân không hét lớn phát tiết sự phẫn nộ qua điện thoại. Tôi lạnh nhạt đáp:
- Đúng như ý anh. Anh vừa lòng chưa?
Người bên kia cười rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhạy cảm nhận ra tâm tư đắc ý của anh ta.
- Tốt. Một người con hiếu thảo. Tưởng đâu cô sẽ vì tình yêu mà bỏ mặc bố mình.
- Tôi là người, không phải súc vật, không máu lạnh giống anh, ngang nhiên ép bạn gái của cháu trai cưới mình.
Vũ Minh Trí im lặng, dường như câu nói đó đã chọc giận anh ta. Quả nhiên tôi suy đoán không sai, ngữ điệu cảnh cáo của Trí lạnh băng thể hiện rõ điều đó:
- Miệng lưỡi sắc sảo đôi khi lại là vũ khí gϊếŧ chết bản thân đấy. Sau này nghĩ kĩ trước khi phát ngôn, tùy hứng sẽ không hay. Nhớ kĩ, tôi không vì cô là phụ nữ mà tôi nể tình đâu.
Vũ Minh Trí không ở trước mặt tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm bủa vây xung quanh mình qua lời anh ta nói. Cơ thể tôi khẽ run, miệng lưỡi bỗng mềm nhũn, thoáng mất bình tĩnh muốn tắt máy:
- Anh đã có được đáp án mình muốn thì tôi tắt máy đây.
- Cô dám tắt thử xem.
Ngữ khí đe dọa rõ ràng, tôi nhíp mày hơi cao giọng hỏi:
- Anh còn gì để nói nữa hả?
Vũ Minh Trí không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cô bịa ra lý do gì lừa cháu trai tôi thế?
- Anh không cần biết.
- Hay cô muốn lúc nó tới tìm tôi, tôi lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác với lời nói dối của cô?
- Anh…
- Nói.
Mặc dù Vũ Minh Trí bức tôi quá đáng nhưng anh ta nói rất có lý. Sau cùng, tôi cũng kể câu chuyện mình dựng lên lừa Hoàng cho anh ta biết. Nghe xong, Trí cười mỉa bảo:
- Diễn xuất của cô đúng thật không tệ.
- Anh không thấy áy náy với Hoàng ư? Ép tôi chia tay anh ấy chưa đủ à, tại sao còn phải kết hôn? Vũ Minh Trí, anh suy nghĩ lại đi.
- Bước đường này do anh em cô chọn, không có tư cách thương lượng với tôi.
- Tôi phải làm gì thì anh mới từ bỏ ý định kết hôn hả?
Trí không quan tâm câu hỏi của tôi, âm thanh lãnh đạm truyền qua loa điện thoại đều đều:
- Chuẩn bị làm cho tốt vai trò con dâu nhà họ Vũ, hai ngày nữa tôi và bố mẹ sẽ đến nhà cô. Phải diễn thế nào chắc cô hiểu rõ. Đừng để bố mẹ tôi phát hiện cô không tình nguyện, bằng không tôi sẽ thay cô kể chuyện cho bố cô nghe đấy.
Nói xong những lời cần nói, Vũ Minh Trí thẳng thừng tắt máy, còn tôi, đành phải cắn răng cam chịu sa chân vào cuộc hôn nhân định sẵn bất hạnh.
Hoàng liên lạc không được, hôm sau anh liền tới thẳng nhà tìm tôi, nhưng tôi không chịu gặp mà bảo cô Năm ra ngoài khuyên anh rời đi. Tôi đứng trên tầng hai, lén lút nhìn Hoàng qua khe hở của rèm che, thấy anh vẫn kiên định đứng đó thuyết phục cô Năm cho mình vào nhà. Giây phút ấy trong đầu tôi thoáng có suy nghĩ muốn buông bỏ tất cả, chạy xuống nhà nhào vào lòng anh, đem hết tất cả sự thật nói với anh. Nếu Hoàng vẫn chấp nhận bên cạnh tôi, tôi sẽ cùng anh bỏ trốn, đến một nơi nào đó thật xa không ai biết chúng tôi, sống cuộc sống mới.
Thế nhưng nghĩ đến hậu quả khi chọc giận Vũ Minh Trí, tôi đành buông bỏ ý nghĩ, lấy điện thoại gửi đi một tin:
“Đừng tới tìm em nữa, em không thay đổi lựa chọn của mình đâu. Em và Trí sẽ kết hôn. Thương em thì hãy tôn trọng quyết định của em nhé.”
Tin nhắn vừa gửi đi, Hoàng lập tức gọi lại, tôi do dự mãi mới tiếp nhận, giọng anh run rẩy không giấu nổi đau lòng, vội vã hỏi:
- Em nói là thật? Em sẽ kết hôn với cậu Trí?
- Vâng.
- Nguyễn Bảo Vy, rốt cuộc em có nghĩ tới cảm nhận của anh không? Em vội vàng chia tay, cắt đứt quan hệ với anh là vì muốn nhanh chóng kết hôn cùng cậu Trí ư? Mới ngày nào chúng ta còn vui vẻ bên nhau, bàn về đám cưới, tương lai của hai đứa mà chớp mắt em đã muốn theo người khác. Em nói đi, hứa hẹn trước đây của chúng ta tính thế nào? Tình yêu em dành cho anh, hạnh phúc mà em vẽ ra trước mắt anh, tất cả chỉ là ảo tưởng thôi sao? Em có luyến tiếc không hay kỉ niệm của đôi ta không đáng để em tiếc?
Tiếc chứ, sao mà không tiếc được. Trước kia nghe người ta nói đau đớn nhất là khoảnh khắc chia ly, tôi còn nghĩ mọi người nói quá. Nhưng lúc này tôi đã cảm nhận được sâu sắc nhất nỗi đau xuyên qua trái tim, khiến tôi không dám hô hấp, mỗi lúc hít vào cơn đau dường như tăng thêm gấp bội.
Nước mắt lăn dài trên má từ bao giờ, tôi giơ tay quệt đi hai hàng lệ, hít sâu một hơi ngăn không để giọng mình lạc đi:
- Em xin lỗi. Người như em, anh đừng tiếc làm gì. Vậy nhé, em tắt máy đây.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, đợi bản thân không còn khóc nữa, tôi mới gọi điện thoại cho mẹ Hoàng, gửi lời xin lỗi đến hai bác, giải thích mình và Hoàng đã chia tay, sẽ không có hôn lễ nào diễn ra cả. Bác gái nghe xong thì bất ngờ và buồn lắm, không gặng hỏi nguyên do mà khuyên tôi bình tâm suy nghĩ lại. Nhưng chuyện đến nước này đã vượt ngoài tầm quyền soát của tôi, hai bác yêu chiều cưng tôi như con gái, sao tôi nỡ lòng làm gia đình họ mất mặt, khiến Hoàng phải mang tiếng khi lấy tôi.
- Là cháu vô phúc không có duyên làm con dâu hai bác. Cháu thành thật xin lỗi, mong bác động viên anh Hoàng sớm quên đi cháu, tìm một cô gái xứng đôi với anh ấy ạ.
- Vy, cháu đừng nói vậy. Hai đứa giận dỗi gì nhau à? Nếu là hiểu lầm thì cùng nhau giải quyết, đừng vội vàng chia tay.
- Chúng cháu không giận nhau đâu. Với lại chuyện này cháu đã suy nghĩ rất kĩ rồi ạ.
Có lẽ trên thế gian này hiếm có cặp đôi như chúng tôi. Lúc bên nhau thì tương thân tương ái, không một lần cãi cọ, cả hai đều rất yêu đối phương nhưng lại chia tay mà không thể nói rõ sự tình.
Bác gái hàn gắn không được đành buồn bã ậm ừ trong sự nuối tiếc để tôi tắt máy. Bởi vì ngày mai gia đình Vũ Minh Trí tới gặp mặt, chuyện tôi sắp kết hôn rồi bố cũng sẽ biết. Để bố không bất ngờ khi tôi cưới người hoàn toàn xa lạ chưa từng dẫn về giới thiệu với ông nên tôi đã chủ động sang phòng bố thông báo trước.
Kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, giọng thủ thỉ:
- Bố! Con sắp lấy chồng rồi, sau này không thể thường xuyên ở cạnh chăm sóc bố nữa.
Ánh mắt bố hiện rõ niềm tươi vì nghĩ tôi kết hôn với Hoàng, nhưng khi nghe tôi nói người mình kết hôn không phải anh mà là người khác, ánh mắt bố liền biến đổi, có ngạc nhiên cùng thắc mắc.
Tôi gượng cười, nói dối gạt bố:
- Con và anh Hoàng chỉ hợp yêu nhau thôi, không có duyên phận làm vợ chồng, nên là con chia tay anh ấy rồi. Bọn con chia tay rất lịch sự, không ồn ào cãi vã hay bất mãn gì cả mà cực kỳ tôn trọng lựa chọn của nhau. Tuy không yêu nữa nhưng bọn con vẫn làm bạn bố ạ.
- …
- Người con sắp kết hôn tên Trí, bọn con quen biết từ trước rồi ạ. Xuất thân của anh ấy tốt lắm, cũng rất thương con nên bố yên tâm nhé, không cần lo cho con đâu. Con gái bố sẽ sống thật hạnh phúc ạ.
Bố là người làm ăn kinh doanh, bao năm trên thương trường tiếp xúc không ít người ắt hẳn dễ dàng nhìn ra sơ hở của đối phương nên ông có vẻ không tin lời tôi. Ngặt nỗi bố muốn hỏi lại chẳng thể thốt lên lời, chỉ biết dùng ánh mắt để biểu thị tâm tư.
Tôi nắm tay bố, nụ cười trên môi gắng nở rộ, tiếp thêm động lực cho ông:
- Bố không tin con ạ? Nếu vậy bố mau khỏe lại đi, xác minh con nói thật hay giả. À... Ngày mai bố mẹ Trí đến nhà mình nói chuyện người lớn đó ạ, anh Thế Hào và mẹ Liên sẽ tiếp đón họ. Bố có muốn gặp mặt nhà trai không ạ?
Hỏi lấy lệ vậy thôi chứ bố di chuyển khó khăn, mà tôi cũng không thích Vũ Minh Trí có nhiều cơ hội tiếp xúc với bố, lo lắng anh ta vui miệng, cố tình nói ẩn ý này kia. Tuy nhiên câu hỏi của tôi vừa hay đúng ý bố, mí mắt ông chớp chớp mấy cái ý bảo muốn gặp họ.
Nhà đón khách quý, bà Liên chu đáo tỉ mỉ hơn hẳn, thái độ với tôi cũng niềm nở khác xa trước đây. Tôi biết tất cả chỉ là đóng kịch, một khi tôi hết giá lợi dụng, mẹ con bà ta sẽ lại coi tôi chẳng ra gì.
Khi ông bà Vũ và Trí bước vào nhà, dù gia cảnh gia đình tôi cũng rất khá giả nhưng mẹ Trí vẫn có vẻ khinh khỉnh, ánh mắt bà ấy nhìn tôi không hề có thiện cảm. Trái ngược với vẻ ngoài sắc sảo, cao quý của bà Vũ, ông Vũ điềm đạm, hiền hậu hơn:
- Thằng Trí bảo với chúng tôi là muốn lấy cháu Vy nhà bà nên hôm nay vợ chồng tôi đến bàn chuyện cưới xin.
Bà Liên cười cười, cánh môi vừa hé mở chưa kịp nói thì bà Vũ đã lên tiếng trước:
- Chẳng biết thằng Trí nhà tôi quen con gái bà từ bao giờ, yêu đương không nói một tiếng, đến tận khi cưới mới thông báo với bố mẹ. Thật sự tôi rất không hài lòng. Nhưng thôi, chuyện đã thế rồi, tôi đành nhắm mắt bỏ qua.
Lẽ ra nếu yêu nhau và kết hôn như bình thường thì Trí phải dẫn tôi về gặp mặt gia đình, giới thiệu với bố mẹ anh ta rồi mới bàn đến chuyện kết hôn. Nhưng vì chúng tôi không yêu nhau, tôi bị ép kết hôn, Trí cũng chẳng chú trọng nên hình như anh ta chỉ thông báo với gia đình cho phải phép chuyện sẽ cưới tôi.
- À vâng. Cháu Vy chưa đến nhà chào hỏi anh chị là không đúng. Con bé còn trẻ nên suy nghĩ có phần nông cạn, cho phép tôi thay mặt cháu Vy xin lỗi anh chị.
- 22 tuổi rồi, bé bỏng gì nữa.
Ông Vũ nhắc nhở nhỏ vợ mình:
- Lỗi cũng ở con trai mình, Trí không dẫn về thì con bé muốn đến chào hỏi chúng ta cũng khó. Em đừng bắt bẻ thế chứ, làm con dâu tương lai sợ thì sao?
Mẹ Trí mấp máy môi nói gì đó nhưng vì quá nhỏ, chỉ nói đủ để chồng nghe nên mọi người ngoài trừ ông Vũ ra thì không ai nghe được.
Ông không nói với vợ nữa mà quay sang bà Liên khẽ cười:
- Bọn trẻ ấy mà, chúng tôi không để bụng, miễn là chúng nó yêu thương nhau.
- Vâng, vâng. Cảm ơn anh chị. Tuy tôi không phải mẹ ruột cái Vy, con bé là con của chồng tôi cũng như con gái tôi, nên là bậc làm cha mẹ, con cái đã muốn cưới nhau thì có sai sót gì cũng mong anh chị bỏ qua, quan trọng là hai đứa chúng nó kết hôn suôn sẻ là mừng rồi.
Có lẽ bà Vũ chưa biết tôi là con gái riêng nên khi nghe bà Liên bảo vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, lúc đầu đã không có thiện cảm, giờ lại càng không ưa tôi hơn.
Tôi im lặng chẳng nói gì cả nhưng Vũ Minh Trí mặt không biểu cảm ngồi phía đối diện đang chăm chăm nhìn bà Liên. Thế Hào phát giác ra điểm bất thường, anh ta vội cười cười chuyển chủ đề nhằm xoa dịu bầu không khí.
- Đúng ra bố cháu sẽ gặp hai bác nhưng vì ông bị bệnh, đi lại bất tiện nên không thể xuống nhà đón tiếp hai bác, mong hai bác thông cảm. Chuyện cưới xin của Vy, bố đã giao cho mẹ và cháu thay ông lo liệu, có điều gì cần lưu ý hai bác cứ nói ạ.
Lúc này, Trí bỗng lên tiếng:
- Mọi người nói chuyện đi. Con lên tầng chào hỏi chú ấy một tiếng.
Tôi đưa mắt nhìn Trí, đoán không ra ý đồ của anh ta. Trí thấy tôi nhìn thì nhoẻn miệng cười, thái độ giả tạo:
- Em dẫn anh lên gặp bố không, hay để anh tự lên?
Trong lòng căm hận tột độ nhưng tôi vẫn phối hợp diễn cùng Trí trước mặt mọi người:
- Em đi cùng anh.
Khi tôi và Trí đã đi xa, chắc chắn không có người nghe được chúng tôi nói chuyện, tôi mới giữ anh ta lại hỏi:
- Vũ Minh Trí, anh muốn gặp bố tôi làm gì?
- Vừa cô bị điếc à? Tôi đã nói rõ ràng là chào hỏi bố cô rồi mà nên cô không cần căng thẳng. Chẳng lẽ cô không định để bố cô biết mặt con rể tương lai?
Hôm qua đã hứa với bố sẽ để ông gặp gia đình Trí, không biết lát nữa họ có lên phòng bố không, nhưng trước mắt cứ cho Trí gặp bố, trách việc ông trông ngóng. Đương nhiên tôi không quên nhắc nhở anh ta:
- Tốt nhất chỉ dừng ở mức chào hỏi, anh mà nói linh tinh khiến bố tôi nghi ngờ hay kích động đến ông ấy, tôi quyết liều mạng với anh.
- Yên tâm. Cô không đối đầu, chọc giận tôi, tôi sẽ không động đến người bệnh.
Tôi lén lườm Vũ Minh Trí rồi xoay người đi trước dẫn anh ta đến phòng bố. Khi tay tôi đặt trên nắm cửa chợt dừng lại, quay đầu hỏi anh ta:
- Vũ Minh Trí, hôn nhân giữa chúng ta sẽ kéo dài bao lâu?