"Suỵt, bọn họ nhất định sẽ nghe thấy." Kỳ Viễn đè Giang Ý vào tường trong phòng tắm ký túc xá, cười nói nhỏ vào tai cậu. Nụ cười trêu chọc và cử động thô bạo của hắn khiến Giang Ý tức giận.
Giang Ý cau mày quay lại nhìn Kỳ Viễn, trong mắt cậu đầy tức giận, cơ thể cậu hơi run lên vì không thể chịu đựng được sự đối đầu của hắn. Hồi lâu sau, Giang Ý nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ Viễn, cậu đang tìm cái chết à."
Người phía sau mỉm cười tà ác, nặng nề đẩy về phía trước, nghe người trong ngực không khỏi rêи ɾỉ, hắn hài lòng xoa đầu Giang Ý và nói: “Tôi đúng là đang tìm cái chết.”
Nói xong, hắn nhéo eo Giang Ý, dùng sức đẩy mạnh, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹn của cậu vang vọng bên tai, sự thỏa mãn bệnh hoạn này đã khiến hắn càng hưng phấn hơn.
Lỗ nhỏ của Giang Ý sưng đỏ vì hắn , nhưng Giang Ý vẫn im lặng, nằm trên tường, hai tay nắm chặt, hai chân dần dần run rẩy. Kỳ Viễn hoàn toàn là một tên khốn nạn, hắn càng cᏂị©Ꮒ càng mạnh, thỉnh thoảng hắn sẽ xoa xoa vùng nhạy cảm của cậu vài lần.
Đôi mắt của Giang Ý dần đỏ lên.
Cảm giác vừa đau vừa sướиɠ khiến Giang Ý khó chịu, cái nhéo của Kỳ Viễn cũng khiến cậu cảm thấy hơi đau. Giang Ý im lặng nhắm mắt lại, hy vọng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Dươиɠ ѵậŧ thô to bên trong da^ʍ huyệt phát ra tiếng nước, tai Giang Ý trở nên đỏ bừng, vô thức lắc đầu.
Kỳ Viễn điểm vào điểm da^ʍ của cậu hai lần, dường như hắn đã cảm nhận được điều gì đó, hắn thấp giọng hỏi: "Không chịu nổi nữa à? Vậy cậu gọi tôi là ông xã đi, tôi sẽ bắn cho cậu, được không?"
Giang Ý mở to mắt nhìn hắn, tựa hồ muốn gϊếŧ hắn, nghiến răng phun ra mấy chữ: "Mẹ kiếp." Tuy nhiên, đôi mắt cậu hơi đỏ lên, thoạt nhìn cũng không có chút tàn nhẫn nào.
Kỳ Viễn không khỏi cười lạnh, hắn dùng sức đẩy mạnh vào điểm nhạy cảm của Giang Ý, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cậu.
Da^ʍ huyệt của Giang Ý siết chặt dươиɠ ѵậŧ thô to của Kỳ Viễn, lỗ nhỏ không ngừng co thắt, Giang Ý vừa siết chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn vừa rêи ɾỉ khe khẽ, hắn ôm chặt lấy Giang Ý để cậu không thể giãy giụa, lúc này Giang Ý đành phải chấp nhận cách đâm cᏂị©Ꮒ tàn nhẫn của hắn.
"Ưʍ... Kỳ Viễn——" Giang Ý bối rối kêu lên.
Kỳ Viễn ôm chặt cậu, cảm nhận được sự cao trào mang lại cảm giác sảng khoái của Giang Ý, khi Giang Ý mất đi sức lực dựa vào trong ngực hắn, hắn liền ác độc nói: “Có thoải mái không? ”
Giang Ý quay đầu lại, không nhìn hắn, thanh âm có chút khàn khàn nhưng vẫn thiếu kiên nhẫn: "Mau lên."
Có lẽ bởi vì Giang Ý trông có vẻ đáng thương, hoặc là cảm thấy đau lòng cho dáng vẻ buồn ngủ của Giang Ý, cho nên Kỳ Viễn đã ngừng trêu chọc cậu, hắn bịt miệng cậu lại và chạy nước rút lần cuối cùng. Giang Ý thô lỗ cắn vào tay Kỳ Viễn và lắc đầu "Ưm".
Không biết qua bao lâu, Kỳ Viễn phát ra một tiếng gầm nhẹ, lỗ nhỏ của Giang Ý bỗng có một luồng hơi ấm dâng trào. Giang Ý ôm lấy Kỳ Viễn như thể cậu đã dùng hết sức lực, thắt lưng đau nhức, tức giận nói: “Cậu không đeo bαo ©αo sυ à?”
Kỳ Viễn không sợ chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu: “Không phải cậu rất thích sao?”
Nói xong, Kỳ Viễn liền bị một đấm vào mặt, sau khi sửng sốt một lát, hắn mới ngẩng đầu liếʍ khóe miệng, cười nói: “Tính tình của cậu thật là tệ, tôi hết bαo ©αo sυ rồi. Lần sau tôi sẽ đi mua."
Cả hai lặng lẽ dọn dẹp trước khi lẻn trở lại giường.