Sau khi Mộ Vũ rời khỏi đây thì trong lòng vô cùng tức giận.
Tộc trưởng tộc Tuyết Hổ đúng là chẳng thể nói lý, khó trách một bộ lạc vốn giàu có như thế, bây giờ lại rơi vào tình cảnh giống bây giờ.
Trên đường về, nàng ta nhìn thấy vị chiến sĩ xách thức ăn đi đến đây.
A, nàng ta quên mất, người kia cũng chẳng phải là chiến sĩ gì, chỉ là một tên tàn phế, nàng ta đúng thật là đã tức đến mức hồ đồ, một tộc Tuyết Hổ như thế, dù bắt đi bán thì cũng chỉ là loại nô ɭệ hạ đẳng nhất.
Trong mắt Mộ Vũ hiện lên sự khinh thường.
Nàng ta nhìn người kia bước đến, nhoẻn miệng cười, nói: “Ảnh, ngươi lại đến đưa thức ăn cho chúng ta sao, cảm ơn ngươi”
Chiến sĩ Ảnh nhìn Mộ Vũ, im lặng lấy ra một chiếc bánh đất pha chút màu xanh đưa sang đó, rồi xách theo những chiếc bánh đất khác rời đi.
Tức khắc nụ cười của Mộ Vũ trở nên cứng đờ, nhưng mà rất nhanh nàng ta đã thu miệng lại, rốt cuộc tên chết tiệt chẳng để ý tới ai cả, tuy có hơi mất mặt, nhưng cũng không có gì phải tức giận.
Nàng ta đi vào trong lều trại của mình, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong tộc Tuyết Hổ thật sự rất nghèo, bởi vậy nàng ta cũng chẳng nhận được đãi ngộ gì tốt đẹp, ngày nào cũng phải trải qua cảm giác sống không bằng chết.
Mộ Vũ nhìn thoáng qua miếng bánh đất trong tay đầy ghét bỏ, dù sao cũng ăn được hai năm rồi, cũng đã quen, nhưng mấy thứ này, cho dù có làm như thế nào thì ăn vào cũng không ngon.
Chuyện này khiến nàng ta không khỏi nhớ tới hình ảnh trước khi nàng ta đến đây, cha của nàng ta là một đại quý tộc, rõ ràng cha nương sống rất hạnh phúc, nhưng không thể không lìa xa.
Người chiếm vị trí vợ ông ấy, cũng là một tiểu thư quý tộc, đó là một người phụ nữ tàn nhẫn, cho dù sống hai mặt với cha rất nhiều năm, nhưng cũng không chịu ly hôn để nương và cha nàng ta ở bên nhau.
Khi đến đây, nàng ta mang theo hy vọng của cha và sự mong đợi của nương, chỉ cần nàng ta có thể bắt được một ấu tể trong tộc Tuyết Hổ, thì cuộc sống bọn họ có thể thay đổi hoàn toàn, cha có thể ly hôn với vị tiểu thư quý tộc kia, để bà ta dắt theo đứa con gái của mình cút ra khỏi nhà, nương có thể sống cùng người cha âu yếm, nàng ta cũng không cần phải sống cuộc đời nghèo khổ bần cùng, mang danh phận con gái riêng nữa.
Đến lúc đó, tất cả những thứ của người phụ nữ kia đều thuộc về nương, còn tất cả những thứ của vị tỷ tỷ kia đều là của nàng ta, tất cả những thứ của vị đệ đệ kia sẽ thuộc về đệ đệ tương lai của nàng ta.
Mộ Vũ nghĩ đến đây, tâm trạng không khỏi tốt hơn, cho dù chịu thêm chút khổ thì có sao, tương lai chắc chắn sẽ thuộc về nàng ta.
Nàng ta hung hăng cắn một miếng bánh đất, suýt chút nữa là bị nghẹn chết, vội vàng nhổ ra.
Phi!
Cái tộc Tuyết Hổ đáng chết này, thế mà lại nghèo đến mức này, cho ân nhân cứu mạng ăn loại thức ăn này.
Mộ Vũ không nhịn được mà nâng tay lên, muốn vứt cái bánh này đi, nhưng nghĩ lại, trong lều trại không còn món nào, đành nhịn lại với bộ mặt dữ tợn.
Tộc Tuyết Hổ tuy nghèo, nhưng bản lĩnh vẫn ở đó, đây cũng là lý do vì sao, rõ ràng trong không gian của nàng ta có nhiều đồ ăn như thế, nhưng nàng ta không thể lấy ra ăn, một khi nàng ta lấy ra thì toàn bộ người trong bộ lạc Tuyết Hổ sẽ biết bên này có thức ăn, sau đó chạy ào đến đây.