Hạ Minh Hạo gằn giọng, tay siết chặt hông Ninh Vịnh Nghi, bên dưới dập tới tấp. Ninh Vịnh Nghi bị dập đến mờ cả mắt, hoa huyệt co giật tham lam mυ'ŧ lấy thân gậy. Cảm giác thoải mái và đê mê khiến cô bay lên tận mây xanh.
"Chú… chú Hạ… chậm một chút. A!"
Hạ Minh Hạo chuyển động thắt lưng, điên cuồng nhấp. Cự vật cương cứng, vằn vện gân, nong mật huyệt của Ninh Vịnh Nghi đến cực điểm. Ninh Vịnh Nghi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ phía sau, cảm giác như cự vật càng thêm cương ngạnh, chạm sâu vào điểm thư sưởng nhất bên trong cơ thể Ninh Vịnh Nghi.
Bụng dưới của Ninh Vịnh Nghi căng ra, lớn thêm một vòng do bị vật cứng khổng lồ kia xuất nhập liên hồi. Mật dịch lúc này đã rỉ ướt hai bên mép bẹn của Ninh Vịnh Nghi, mật động co rút không ngừng nghỉ, vách thịt càng lúc càng bóp chặt thân gậy.
“Nghi Nghi, đừng siết nữa. Em còn siết nữa là tôi không giữ nổi đâu!”
Hạ Minh Hạo thầm thì bên tai Ninh Vịnh Nghi, cô nghe được tiếng rên xiết khe khẽ rít qua kẽ răng của hắn. Vật cứng không ngừng đâm rút, tư thế này khiến Ninh Vịnh Nghi không đối mặt với Hạ Minh Hạo, cô có thể tự do thoải mái biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Hai mắt Ninh Vịnh Nghi mỗi lúc một mờ đi, cơn kɧoáı ©ảʍ ồ ạt kéo đến khiến hạ thân cô co giật liên tục. Ninh Vịnh Nghi luôn miệng rêи ɾỉ, tiếng rên mỗi lúc một lớn, cô nghiêng đầu nhìn hình ảnh thô tục phản chiếu trong gương.
Ninh Vịnh Nghi chống tay lên tường, xoay lưng về phía Hạ Minh Hạo, mông nhếch cao về phía hắn, chủ động dâng lên cho hắn đâm sâu vào. Cặp mông trắng nõn vì động tác dập nhấp thô bạo của Hạ Minh Hạo mà nảy liên hồi, cả người không ngừng lắc lư chòng chành.
Ninh Vịnh Nghi còn nhìn thấy sự thư sướиɠ tận hưởng trên khuôn mặt mình, và cả sự thỏa mãn trên khuôn mặt Hạ Minh Hạo. Hình ảnh thô tục chứa đựng tìиɧ ɖu͙© thuần túy nhất, càng khiến cho Ninh Vịnh Nghi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội.
Cơn kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh cuối cùng cũng ập đến, đánh úp tâm trí Ninh Vịnh Nghi, cô hét lên trong cơn đê mê tận cùng:
“A… A…”
Mưa xuân xối xả tuôn ra từ mật huyệt nhỏ nhắn bị cự vật của Hạ Minh Hạo dập đến sưng đỏ. Hai chân Ninh Vịnh Nghi run lẩy bẩy, không còn trụ vững, cả người cô như bị điện giật, có thể nhìn ra sự co thắt nơi bụng dưới của Ninh Vịnh Nghi. Hai mắt cô nhắm nghiền, tận hưởng dư âm lan tỏa khắp châu thân.
Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, hài lòng nhìn Ninh Vịnh Nghi hoàn toàn chìm đắm trong cơn thỏa mãn. Hắn đưa tay đỡ lấy cô, sau đó lật người cô, để cô tựa lưng vào tường.
“Chú… chú Hạ, xin chú… em chịu không nổi nữa.”
Ninh Vịnh Nghi nhăn nhó quay mặt đi chỗ khác, kɧoáı ©ảʍ ban nãy còn chưa tan.
“Mới một lần, làm sao đủ?” Hạ Minh Hạo cuối người hôn môi Ninh Vịnh Nghi, ngấu nghiến một lát rồi mới nói tiếp. “Tôi còn chưa xuất mà.”
Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt đến sắp khóc. Hắn chưa xuất mà đã làm cô sướиɠ đến mức tuôn mưa như vậy, một lát nữa làm sao cô chịu nổi đây?
Hạ Minh Hạo nâng chân Ninh Vịnh Nghi, sau đó chống cả hai tay lên tường, để hai chân cô gác lên hai cánh tay lực lưỡng. Tư thế này khiến Ninh Vịnh Nghi phơi bày toàn bộ dưới mắt Hạ Minh Hạo, vô cùng xấu hổ.
“Chú, tư thế này… không được.”
“Ngoan, mở rộng như vậy mới đỡ đau.”
Hạ Minh Hạo nhỏ giọng dụ dỗ, mắt hau háu nhìn hoa huyệt sưng đỏ. Hắn vừa dừng động tác được một chút thì lại bắt đầu đâm sâu vào trong, khiến Ninh Vịnh Nghi hét lên một tiếng, sau đó hắn cử động không ngừng. Hoa huyệt của Ninh Vịnh Nghi một lần nữa bị nong rộng, mà từ vị trí này, cô hoàn toàn có thể thấy được mật động của chính mình bị vật cứng ra vào mãnh liệt.
“Chú… chú… A… sướиɠ quá…. A!”
Ninh Vịnh Nghi điên cuồng rêи ɾỉ, tư thế này khiến Hạ Minh Hạo dễ dàng ra vào. Cảm giác thoải mái dưới hạ thân cộng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác khi nhìn chính mình làʍ t̠ìиɦ ở trong gương khiến kɧoáı ©ảʍ của Ninh Vịnh Nghi như nhân lên gấp bội. Hạ Minh Hạo càng lúc càng nhanh, toàn bộ vật lớn rút ra rồi lại đâm sâu vào, liên tục trêu chọc điểm nhạy cảm bên trong Ninh Vịnh Nghi.
Trước mắt Ninh Vịnh Nghi là một mảnh hỗn loạn. Hạ Minh Hạo đẹp trai như một vị thần đang nhíu mày tận hưởng sự đê mê sung sướиɠ. Tiếng thở dốc cùng tiếng gầm khe khẽ của hắn khi sắp đạt cao trào khiến cả người Ninh Vịnh Nghi nhộn nhạo không thôi. Cô vô thức đưa tay lên, ôm cổ Hạ Minh Hạo.
“Nghi Nghi…”
Hạ Minh Hạo gọi tên Ninh Vịnh Nghi một cách dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với sự thô bạo bên dưới. Hắn kề sát môi cô, ngấu nghiến hôn. Cử động bên dưới nhanh và mạnh đến mức khiến Ninh Vịnh Nghi không thở nổi. Cơn kɧoáı ©ảʍ một lần nữa kéo đến, cùng lúc với đợt sóng trào dâng của Hạ Minh Hạo, tiếp tục nhấn chìm Ninh Vịnh Nghi.
“A!”
“Ưm, Nghi Nghi…”
Bên dưới Ninh Vịnh Nghi, mưa xuân lần nữa tuôn ra, ướt đẫm áo sơ mi trắng của Hạ Minh Hạo. Đồng thời, cô cũng đón nhận xúc cảm của hắn phóng thích vào sâu trong cơ thể mình.