Ninh Vịnh Nghi hoảng hốt, lập tức giãy giụa. Hạ Minh Hạo thực sự không biết liêm sỉ sao? Đang ban ngày ban mặt…
Thế nhưng Ninh Vịnh Nghi càng giãy giụa, Hạ Minh Hạo càng siết chặt tay, cả người dính lấy Ninh Vịnh Nghi. Ninh Vịnh Nghi lập tức nhận ra nơi nào đó vô cùng cứng rắn cạ vào hông mình. Cô đỏ mặt, đầu óc lại không tự chủ được mà nhớ đến đêm hôm qua khiến cả người rục rịch không yên.
“Chú… đang ở công ty… giữa ban ngày…”
Hạ Minh Hạo cúi sát người, hít hà mùi hương trên cổ và gáy Ninh Vịnh Nghi mặc cho cô cố sức đẩy hắn ra. Sức lực Ninh Vịnh Nghi quá nhỏ bé so với Hạ Minh Hạo, thậm chí cô càng điên cuồng cào cấu, hắn càng thích thú và hưng phấn.
“Ban ngày thì sao? À, ý em là những chuyện này nên làm ban đêm, đúng không?”
Hạ Minh Hạo vừa nói vừa cười, rồi ôm ngang người Ninh Vịnh Nghi, nhấc bổng cô lên. Ninh Vịnh Nghi tức giận đấm thùm thụp vào lưng Hạ Minh Hạo.
“Thả tôi xuống! Khốn kiếp! Chú có chút nào tôn trọng tôi không hả?”
Hạ Minh Hạo nhếch miệng cười, hai ba bước lao đến cánh cửa phía sau bàn làm việc của hắn. Hắn ấn nhẹ, một không gian phòng ngủ sang trọng và kín đáo lộ ra.
Ninh Vịnh Nghi sửng sốt mở to hai mắt, Hạ Minh Hạo định làm thật à? Không ổn!
“Chú! Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc!”
“Tôi đang nghiêm túc đây!” Hạ Minh Hạo đẩy Ninh Vịnh Nghi ngã xuống chiếc giường êm ái, bắt đầu cày cấy trên hai quả đồi căng mọng phía trước ngực cô.
“Chú nghiêm túc chỗ nào chứ?”
Ninh Vịnh Nghi bức xúc, hơi thở đã bắt đầu trở nên hổn hển. Hạ Minh Hạo vừa chạm tay vào cơ thể Ninh Vịnh Nghi, sự đê mê sung sướиɠ đêm qua đã bắt đầu hiện ra trong ký ức của cô. Ninh Vịnh Nghi quíu cả chân lại, cố gắng kẹp chặt chân.
Hạ Minh Hạo nhìn hai gò má đỏ ửng của Ninh Vịnh Nghi, đắc ý cười rồi đáo:
“Tôi đang nghiêm túc nghiên cứu cơ thể em!”
Ninh Vịnh Nghi cạn lời, chau mày, cố giãy giụa. Vật cứng của Hạ Minh Hạo lại càng lúc càng cương đến phát đau, cọ liên hồi vào đùi Ninh Vịnh Nghi. Ninh Vịnh Nghi quay mặt đi chỗ khác, đôi tay bé nhỏ đẩy ngực Hạ Minh Hạo.
“Chú… dừng lại đi!”
Hạ Minh Hạo không nghe thấy, ánh mắt hắn hau háu nhìn vào cặp ngực đồ sộ trước mặt mình. Ninh Vịnh Nghi xấu hổ trước ánh nhìn cháy bỏng kia, vội đưa tay che ngực. Thế nhưng, cô vừa đưa tay lên, Hạ Minh Hạo đã nhanh chóng xé hàng cúc áo sơ mi của cô.
“Chú… Chú làm hỏng áo tôi rồi, làm sao đây?”
“Lát tôi đền!” Hạ Minh Hạo đáp qua loa, sau đó vùi mặt vào ngực Ninh Vịnh Nghi.
Ninh Vịnh Nghi thực sự không nghĩ bản thân mình lại bị Hạ Minh Hạo triệt để khống chế như vậy. Hắn nắn bóp ngực cô chán chê rồi lại lột áσ ɭóŧ của cô, sau đó vần vò bờ ngực căng mịn, khiến nơi mềm mại đó in hằn năm dấu tay. Nhũ hoa nhỏ bé màu hồng nhạt bại lộ trong không khi mát mẻ, trở nên cứng hơn một chút. Hạ Minh Hạo vừa nhìn cặp nhũ hoa xinh xắn kia thì đã không nhịn được mà há miệng ngậm vào.
Hắn vừa xoa bóp ngựa Ninh Vịnh Nghi vừa mυ'ŧ nhũ hoa, khoan khoái đung đưa đầu, tận hưởng cảm giác non mềm ấm áp trong khoang miệng. Động tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Hạ Minh Hạo đánh thức bản năng tìиɧ ɖu͙© thuần túy của Ninh Vịnh Nghi, khiến cô đê mê sung sướиɠ, tay vô thức đưa lên, sờ gáy Hạ Minh Hạo rồi luồng vào trong mái tóc mềm mại của hắn.
“Ưm… chú…”
Ninh Vịnh Nghi ưỡn ngực, rên lên một tiếng. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng hai bên bầu ngực và nhũ hoa khiến cơ thể cô lâng lâng, đầu óc chỉ còn nhớ đến cảm giác hoan ái sung sướиɠ đỉnh điểm của lần đầu. Hai chân Ninh Vịnh Nghi khép chặt, hoa huyệt ở giữa co rút mãnh liệt, lại ân ẩn đau, khiến cô thực sự chỉ muốn đưa tay xuống bên dưới an ủi một lát.
Tiếng rêи ɾỉ mê người cùng động tác vặn vẹo thắt lưng của người bên dưới khiến Hạ Minh Hạo mất khống chế. Hắn nhổm người, tách hai chân Ninh Vịnh Nghi.
“Khoan… A…”
Chiếc váy ôm ngắn bó sát ban nãy vì động tác của Hạ Minh Hạo mà đột ngột xắn lên đến tận hông, để lộ vùng tam giác bí hiểm được che chắn bởi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bé xíu. Ninh Vịnh Nghi xấu hổ vội khép chân lại, một mặt dùng chân đẩy Hạ Minh Hạo, hòng thoát thân.
“Em ướt rồi.”
Hạ Minh Hạo tóm chân Ninh Vịnh Nghi, đưa tay sờ vào vùng tam giác. Cách một lớp qυầи ɭóŧ, nơi đó vẫn ẩm ướt đến độ có thể nhìn thấy được bằng mắt. Ninh Vịnh Nghi xấu hổ đến mức muốn chui vào chăn, nhưng lại bị Hạ Minh Hạo bắt phải nhìn vào mắt hắn, bên dưới, hai chân bị mở rộng đến mức hoa huyệt căng cứng lên.
“Chú… chú là đồ biếи ŧɦái khốn kiếp. Buông tôi ra!”
Ninh Vịnh Nghi rưng rưng nước mắt. Sợ mong chờ, khao khát, cộng với cảm giác không mấy tình nguyện khiến cô vô cùng khổ sở. Một mặt là bản năng đàn bà bị khơi dậy, một mặt là sự xấu hổ vốn có của một thiếu nữ. Điều đó khiến biểu cảm của cô càng thêm mê người.